Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)

Advertisement

 
                   

             Đêm tới, Triệu Bân và Ngưu Oanh đứng trước một cánh rừng già trong núi sâu.  

             “Ở đây”.  

             Ngưu Oanh tu một ngụm rượu, chỉ vào bên trong.  

             “Núi bắc nước nam”.  

             Triệu Bân lẩm bẩm, nhìn xung quanh. Huyền Môn Thiên Thư có nói, núi bắc nước nam là vùng đất âm. Đương nhiên, cụ thể còn phải xem địa thế, nếu có tất cả ba ánh sáng thì cũng có thể chuyển âm thành dương. Ba ánh sáng chính là chỉ ánh sáng mặt trời, ánh sáng mặt trăng và ánh sáng của sao.  

             “Kiếm của ngươi không tệ nhỉ, mượn dùng chút”.  

             Ngưu Oanh rất tự nhiên rút kiếm Tử Tiêu ở thắt lưng của Triệu Bân.  

             Triệu Bân không nói gì.  

             Đi vào để tìm người đánh nhau, nào có thể yếu xìu như mấy gã chưa ăn cơm.  

             Vừa nói, hai người vừa cùng nhau bước vào.  

             Đi vào rừng, cảm giác một cơn gió âm thổi tới, càng đi vào trong thì khí âm càng nặng.  

             Đi vào sâu thì cực kỳ ảnh hưởng tới tầm nhìn của hai người.  

             “Đợi lát nữa chiến đấu với mấy gã kia, ngươi chỉ cần đánh nhau, chuông bắt hồn của lão ta cứ giao cho ta, ta có cách đối phó với nó”, Ngưu Oanh nhỏ giọng nói. Tối qua, Triệu Bân không thể đánh thắng được pháp sư, phần lớn là do chuông bắt hồn, có thể làm nhiễu loạn tinh thần, dẫn đến sức tấn công của Triệu Bân bị hạn chế, nếu không phải vì thế thì đã sớm tiêu diệt được pháp sư rồi.  

             “Cách gì”.  

             Triệu Bân tùy ý nói. Hai mắt nhìn xuống mặt đất. Đất sét dưới chân là một màu đen sẫm. Ngẩng đầu nhìn trời cao, vì bị khí âm che lấp nên không nhìn thấy ánh trăng cùng sao sáng.  

             “Bí pháp gia truyền”.  

             Ngưu Oanh cười hê hê, nhưng không để lộ mà cứ thần thần bí bí.  

             U u!  

             Đột nhiên nghe thấy tiếng này, không biết là gió âm gào thét hay chính là có lệ quỷ kêu rú.  

             “Đừng sợ, ta bọc cánh cho ngươi”.  

             Ngưu Oanh vỗ vỗ ngực, có lẽ hắn ta đã từng tới đây nên không lạ lẫm gì nữa. Hắn ta cầm kiếm Tử Tiêu của Triệu Bân, khí thế bước đi kia vẫn vô cùng khoa trương.  

             Triệu Bân nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng quay nhìn phía sau.  

             Từ lúc bước vào trong rừng, đằng sau có gió lạnh thổi tới, khiến hắn luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm hắn.  

             Hai người một trước một sau tiếp tục đi sâu vào rừng.  

             Cái gọi là khí âm kia ngày càng trở nên mờ mịt, lượn lờ, tiếng kêu u u càng thêm nặng nề.  

             “Ta nói này, chỗ này chúng ta đi qua rồi nhỉ!”  

             “Hình như thế, ta nhớ rất rõ cái cây hai gạc này”.  

             “Con mẹ nó mấy lần rồi”.  

             Trong rừng sâu, hai người cứ xì xầm không ngừng.  

             Có lẽ là lạc đường rồi.  

             Đúng là lạc đường rồi, cùng một chỗ mà đi đi lại lại mười mấy lần rồi.  

             Lại lần nữa, hai người đều sững sờ.  

             Nửa đêm đi vào rừng, hai người họ lại không tìm được lối ra.  

             “Mê tung trận”, Ngưu Oanh trầm giọng trả lời.  

             “8 phần là đúng rồi”, Triệu Bân xì một tiếng, thầm nghĩ môn đạo của pháp sư cũng nhiều thật. Dường như biết trước là hai người họ sẽ tới báo thù cho nên mới bố trí mê tung trận trước.  

             “Châm lửa đốt cây?”  

             Ngưu Oanh vừa nói, ngón cái và ngón trỏ chà vào nhau, hiện ra một ngọn lửa.  

             “Không có tác dụng đâu”.  

             Triệu Bân ngẩng đầu nhìn trời, mà không nhìn thấy tinh tượng, lát sau, hắn thu hồi tầm nhìn đi về một phía.  

             Mỗi lần đi qua một cây thì đều dừng lại nhìn.  

             Mê tung trận thuộc về trận pháp, đã là trận pháp thì buộc phải có chân trận, tìm nó phá ra là được, trong Huyền Môn Thiên Thư đã nói thế, nhưng mong là đạo hành của pháp sư không đủ. Nếu không cấp bậc của mê tung trận quá cao thì chân trận cũng không dễ tìm ra.  

             “Tìm gì đấy”.  

             Ngưu Oanh đi lên, phàm là những cuốn sách mà Triệu Bân xem qua thì hắn ta đều xem một lượt.  

             “Tìm bảo bối”.  

             Ánh mắt Triệu Bân như bó đuốc, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.  

             Không lâu sau, thì thấy hắn ngồi xổm xuống.  

             Trước mặt là một cây tùng cổ, xem xét thật kỹ thì thấy nó không giống như những cây khác, nhưng nhìn chăm chú thì có thế nhìn thấy dưới gốc cây có khắc một phù văn to bằng bàn tay của trẻ sơ sinh, bị cỏ dại che khuất, không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.  

             “Chính là mày”.  

             Triệu Bân bắn ra một tia chân nguyên, làm vỡ phù văn.  

             Đột nhiên, sương mù tản ra một phần.  

             Triệu Bân thấy thế thì thầm nghĩ cách này đúng rồi, mê tung trận này có cấp bậc không cao.  

             “Ta hiểu rồi”, ánh mắt Ngưu Oanh sáng lên.  

             Hai người cẩn thận đi đường nào thì tìm đường đó, thấy phù văn thì nhất định đánh vỡ.  

             Đủ nửa giờ sau mới phá được mê tung trận.  

             Đến lúc ra khỏi rừng cây lại gặp một nghĩa địa, cỏ dại mọc đầy, nhưng rất nhiều ngôi mộ không có bia, không biết người nhà ai, cũng không biết chôn bao lâu mà số lượng nhiều thế.  

             “Vô ý làm phiền, xin lượng thứ”.  

             Ngưu Oanh lải nhải, một đường chắp tay vái lậy.   

             “Đây là vùng đất cực âm”.  

             Triệu Bân lại lẩm bẩm, nơi này núi bắc nước nam, đất sét màu đen thẫm, có gió âm, khí âm ngưng tụ không tan, đến giờ lại có mộ cổ nhiều như thế.  

             Các loại dấu vết đều chứng tỏ, nơi này chính là nơi tốt để dưỡng thi.  

             Chắc chắn pháp sư đó không chỉ thông thạo vu thuật mà cũng biết nhiều về phong thủy. Chưa nói những thứ khác, chỉ nhìn cách lão ta chọn vùng đất này thì cũng thấy con mẹ nó tuyệt thật.  

             “Nhìn thấy không, bên kia”, Ngưu Oanh giơ tay lên chỉ.  

             Triệu Bân thuận theo tay hắn ta nhìn ra, phía xa có một ngọn núi nhỏ, đạo quán ở trên đó.  

             Nhưng khí âm mơ hồ khó mà nhìn rõ.  

             Không nhiều lời nữa, hai người lao về phía đó, phải xách được gã đó ra.  

             Vừa đi được mấy bước thì khí âm lại càng nặng.  

             Điều kỳ lạ là, rõ ràng khoảng cách tới đạo quán chỉ mấy trăm trượng mà thôi, nhưng đi rất lâu vẫn chưa tới, đưa mắt nhìn ra thì vẫn còn cách rất xa.  

             “Có phải là gặp quỷ đánh tường rồi không”.  

             Ngưu Oanh ho khan, cảm giác không đúng. Hắn ta luôn cảm thấy như bước đi tại chỗ, hoặc có thể nói là xoay tròn tại chỗ. Nếu không tại sao lại không đi ra được khỏi nghĩa địa.  

             “Chắc là thuật che mắt”.  

             Triệu Bân nói, lần đầu tiên gặp những chuyện này.  

             

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement