Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ - Kim Ngọc (full)

Advertisement
Không biết từ bao giờ, Lâm Kỳ Tích cùng một đám người nữa đã có mặt trên boong tàu. Trời tối không thể thấy rõ, thứ Lâm Nhĩ Tích nhìn thấy chỉ là Lâm Kỳ Tích đang nằm vật ra sàn.

Bọn người đó đều mặc vest đen, theo cái tình cảnh bây giờ thì không đâu khác, chính là người của Hoắc Bang.

Lâm Nhĩ Tích lấy lại bình tĩnh, chạy lại cầm cây súng bạc, lên đạn nhắm bắn vào bọn chúng. Tuy nhiên, bên kia cũng không đứng yên mà liên tục phản đòn lại.

"Đoàng! Đoàng! Đoàng!" \- Rất nhiều tiếng súng nổ ra trong đêm. Trời tối, không ai thấy rõ ai, chỉ nhắm theo cảm tính rồi bắn bừa mà thôi.

Lâm Nhĩ Tích lộn tròn núp sau tấm tường, cô mở micro: "Hạ, Hạo, mau đến đâu! Boong tàu!"

Vừa nói dứt lời, một viên đạn từ đâu bay tới sượt ngang cánh tay làm Lâm Nhĩ Tích đau nhói. Cô cắn chặt răng, mắt long sòng sọc cầm súng chĩa về phía ban nãy bắn bừa. Trong người cô có dự phòng 2 băng đạn, sẽ đủ để đợi hai người kia đến.

Trong lúc đó, cô gái vest đen và Lious đứng một bên, âm thầm quan sát mọi chuyện.

Cô gái khoanh tay trước ngực, tấm tắc khen ngợi: "Quả đúng là Lâm Nhĩ Tích. Không chỉ võ thuật mà cả súng đạn đều rất giỏi"

Lious cười gian: "Không chỉ võ thuật và súng đạn. 10 năm trước không phải một mình cô ấy đã dùng dao găm giết 8 người của chúng ta sao?"

"Ừ, phải. Phong thái rất giống em"

"Vậy chị thấy bọn em có hợp nhau không?"

Cô gái ngước đầu nhìn Lious rồi cười khẩy: "Hợp thì có hợp. Nhưng người ta có yêu em hay không, ai mà biết"

Lious chỉ cười rồi không nói gì. Anh nhìn chăm chăm về phía Lâm Nhĩ Tích đang nấp, anh thừa biết đám lâu la này không thể lấy mạng cô.

Nhưng tận sau trong trái tim mình, anh lại thấy hận không thể đứng ra bảo vệ cô được. Cô sát thủ, xin lỗi.

Trở lại Lâm Nhĩ Tích, cô đang cầm chặt cây súng bạc thì tiếng súng lại vang lên, nhưng lần này không hướng về phía cô nữa.

"Tiểu thư!" \- giọng An Doanh Hạ phát lên từ phía sau. Lâm Nhĩ Tích nghe rõ mồn một, còn có cả tiếng đánh nhau. Không thể sai được, chắc chắn là hai người kia đã tới. Nhanh như chớp, cô móc ra băng đạn mới, thay vào súng vô cùng thuần thục.

Cô bước ra khỏi bước tường, lên đạn và di chuyển thật nhanh tiếp cận gần đến đám người ban nãy. Hiện giờ An Doanh Hạ cũng đã có mặt trên boong tàu, đang dùng trình độ võ thuật thượng thừa của mình để áp chế bọn chúng.

Trong tất cả sát thủ của Lâm Bang, không thể không nói đến tài năng võ thuật của An Doanh Hạ. Trình độ của anh, đôi khi đến cả Lâm Kỳ Tích cũng không phải là đối thủ. Võ cổ truyền Hong Kong đều được anh lĩnh hội một cách đầy đủ.



Một tên mặc vest đen nhìn thấy Lâm Nhĩ Tích lao tới, lập tức chĩa súng về phía cô. Nhưng Lâm Nhĩ Tích còn nhanh hơn hắn ta, cô xoay người tung một cước vào tay hắn làm cây súng bị văng ra. Được thế, cô dùng chân kia đá thêm một phát vào bụng khiến đối phương ngã nhàu.

Lâm Nhĩ Tích cười khẩy, đây đúng là một đám tạp chủng. Võ mèo cào của cô mà cũng không đánh lại.

Ngay lập tức, cô chạy lại xem Lâm Kỳ Tích thế nào. Trời tối khiến cô không thấy rõ, chỉ thấy trên người anh không có máu, hình như máy chảy...từ đầu.

Lâm Kỳ Tích nhìn thấy cô, dù không còn sức vẫn còn cố nói hai từ: "Cẩn...thận..." rồi ngất lịm đi.

Lâm Nhĩ Tích chưa kịp phản ứng đã bị tên phía sau cặp cánh tay vào cổ, siết chặt khiến cô vô cùng khó thở. Còn chưa biết làm thế nào, đột nhiên cô nghe tiếng súng vang lên rất gần, còn cảm nhận được lực tay hắn dần yếu đi, rồi thả lỏng ra không siết nữa.

Cô quay đầu lại, thấy hắn ngã nhàu về phía mình liền lách qua một bên. Phía sau hắn là Vũ Hạo. Vũ Hạo mặc âu phục đen bị dính máu, khuôn mặt đẹp như tượng, lạnh lùng đến rợn người. Cánh tay cầm súng của anh còn chưa kịp bỏ xuống.

Ánh mắt sắc bén của anh chuyển sang ấm áp khi nhìn Lâm Nhĩ Tích. Anh còn chưa kịp nói câu nào, Lâm Nhĩ Tích đã vội giơ súng lên bắn về phía anh.

"Đoàng!" \- Tiếng súng nổ lên, tên áo đen phía sau Vũ Hạo bị một phát ngay trán liền ngã ngay lập tức.

"Không có thời gian tình tứ đâu!" \- Lâm Nhĩ Tích kiên định nói với anh. Dường như cô đã đoán được anh định làm gì.

Vũ Hạo gật đầu, đúng là trong hoàn cảnh này không thể lơ là. Vậy mà vì cô, xém chút nữa là anh quên mất.

"Đoàng! Đoàng!" \- Mấy tiếng súng nữa liên tiếp vang lên, vậy là cả đám lâu la của Hoắc Bang đã bị diệt sạch. Anh Doanh Hạ bị trúng một viên đạn ngay chân, nhưng vẫn cố cầm cự đỡ Lâm Kỳ Tích dậy.

Vũ Hạo dùng cà vạt quấn thật nhanh và cũng không kém phần cẩn thận vết thương trên cánh tay Lâm Nhĩ Tích. Anh nhìn cô bằng ánh mắt xót xa.

Còn cô, cô không quan tâm đến vết thương của mình, chỉ lo cho Lâm Kỳ Tích. Anh bị bắn ngay đầu, tình huống này thật sự vô cùng nguy cấp.

Vũ Hạo nhìn sơ qua ba người bị thương, rồi liếc về phía Lious, ánh mắt sắc bén tưởng chừng có thể bổ đôi người khác.

"Chuyện đã lỡ rồi. Một đấu một đổi lấy viên đá"

Lâm Nhĩ Tích chợt bừng tỉnh, cô tròn mắt nhìn anh. Trong hoàn cảnh như vậy, anh vẫn không quên giúp cô làm nhiệm vụ.

Lious chưa kịp trả lời, cô gái vest đen đã nhanh chóng lên tiếng: "Xin lỗi, ở đây không có một đấu một. Là bốn đấu một bầy!"



Cô gái vừa dứt lời, một đám người khác chạy từ phía khoang số 4 lên boong tàu, ai cũng có súng. Họ tập kích thành hình bán nguyệt, giơ súng lên cao ép 4 người càng ngày càng dồn về phía tay vịn, sát với biển hơn.

Lâm Nhĩ Tích nắm chặt cây súng bạc trong tay. Súng thì còn đạn, nhưng nếu cô bắn, e người ảnh hưởng đầu tiên là An Doanh Hạ và Lâm Kỳ Tích. An Doanh Hạ thì bị thương ở chân, di chuyển chậm chạp, Lâm Kỳ Tích thì đã ngất xỉu rồi.

Ngay cả Vũ Hạo \- người lành lặn nhất trong bốn người, cô cũng thấy rất lo. Cô lo anh sẽ gặp bất trắc, lo anh phải đổ máu vì cô.

Cô gái vest đen tiến lại gần đám đông: "Hết đường rồi. Đành phải tạm biệt cả 4 người thôi"

"Lâm Nhĩ Tích, tôi thật sự rất muốn đấu lại với cô, nhưng e là không thể rồi"

Lâm Nhĩ Tích càng nắm chặt cây súng hơn. Đây là cảm giác gì vậy? Có súng nhưng không thể bắn. Bây giờ đột nhiên cô lại sợ, không phải sợ chết, mà là sợ những người quan trọng với mình sẽ chết.

Người thân duy nhất còn tồn tại trên đời của Lâm Nhĩ Tích \- Lâm Kỳ Tích.

Người cô đã có hứa sẽ thay An Doanh Hiên bảo vệ \- An Doanh Hạ.

Người vô cùng quan trọng, cả đời cô cũng không muốn đánh mất \- Vũ Hạo.

"..."

Cô gái vest đen cười gian: "Bắn đi!"

"Khoan!" \- Giọng Lious vang lên khiến đám người khựng lại. Anh tiến lại chỗ tà váy của Lâm Nhĩ Tích, nhặt nó lên và bước về phía cô.

"Lious! Lùi lại!" \- Cô gái thét lên cảnh báo.

Lious dường như không thèm nghe, vẫn tiếp tục đi về phía Lâm Nhĩ Tích. Anh đưa tà váy cho cô, mắt ám hiệu.

Lâm Nhĩ Tích cay mày trước ám hiệu, rồi quay sang nhìn An Doanh Hạ. Đương nhiên An Doanh Hạ cũng hiểu ám hiệu đó, khuôn mặt anh căng thẳng không thua gì Lâm Nhĩ Tích.

Vũ Hạo thì không hiểu ám hiệu của bọn họ. Anh chỉ biết nắm chặt tay Lâm Nhĩ Tích, ánh mắt kiên định nhìn xuống biển. Lâm Nhĩ Tích hiểu ý anh, cô chợt thấy An Doanh Hạ cũng nhìn mình, anh cũng hiểu Vũ Hạo muốn gì.

Bọn họ tuyệt đối không thể chết ở đây được, nhất định là phải sống. Lâm Nhĩ Tích ngước lên nhìn Vũ Hạo, như muốn nói với anh: "Anh chọn đúng đường rồi!"

Ngay lập tức, cả bốn người nắm chặt tay nhau thả mình xuống biển.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement