Chương 579
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Lãnh Phong xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú hoàn mĩ của anh, anh bước nhanh đến phía trước, túm lấy cổ áo của bà ta: “Vì sao bà lại tự ý xử lý thai chết lưu?”
”Tất cả những đứa trẻ bị chết lưu thì không phải đều giao cho bệnh viện xử lý sao? Lẽ nào, anh muốn đưa đứa trẻ về để chôn cất sao? Bác cả cố ý giả vờ không hiểu, sợ Lục Lãnh Phong nghi ngờ.
Ánh mắt đen ngòm sắc lạnh như băng của Lục Lãnh Phong trở nên sắc bén trong khung cảnh hành lanh mờ tối: “Tại sao trước khi đến bệnh viện, bà không gọi điện thoại cho tôi, mà bây giờ mới gọi?”
“Trong đầu của tôi chỉ nghĩ đến Mộng Lan, Mộng Lan bị chảy rất nhiều máu, ở trên xe hôn mê bất tỉnh, tôi sợ đến mức hồn cũng bay đi, không nghĩ đến gọi điện thoại cho anh trước. Hơn nữa, tôi cũng không có số của anh, chuyện này, sau khi ca phẫu thuật kết thúc, bác sĩ đưa cho tôi đồ đạc của Mộng Lan. Tôi nhìn thấy điện thoại di động của con gái và tôi nhớ ra gọi cho anh.”
Bác cả hết sức bình tĩnh, giải thích một cách mạch lạc. Bà ta biết rằng Lục Lãnh Phong sẽ hỏi như vậy, cho nên sớm đã suy nghĩ ra từ ngữ để giải thích.
Lục Lãnh Phong sắc mặt ủ rũ và trầm lặng, với một thái độ hung ác, nham hiểm, anh đang tiếp tục hỏi thì một giọng nói từ trong phòng bệnh truyền đến: “Mẹ, mẹ ơi…”
Đó là giọng nói của Hy Mộng Lan
Bác cả nhân cơ hội nói: “Mộng Lan tỉnh rồi, tôi muốn đi chăm sóc Mộng Lan.”
Lục Lãnh Phong buông bà ta ra, bà ta nhanh chóng chạy vào, trong lòng tràn đầy sự sợ hãi khi đối mặt với Lục Lãnh Phong.
Ánh mắt của anh quá sắc bén và rất nhanh nhạy, nếu như nói sai một chữ thì cũng sẽ bị anh phát hiện ra điều gì đó.
Hy Mộng Lan mới vừa làm phẫu thuật xong, sắc mặt tái nhợt, cô ta giơ tay lên, run lẩy bẩy đặt lên bụng dưới bằng phẳng: “Mẹ, con của con vẫn còn chứ.”
Bác cả ở bên cạnh che miệng, khóc lóc thảm thiết. Hai người phối hợp diễn kịch. Hy Mộng Lan vùng vẫy ngẩng đầu lên, như muốn ngồi dậy, nhưng sau đó lại yếu ớt nằm xuống: “Mẹ, con của con đâu rồi, con của con có chuyện gì rồi sao?”
“Mộng Lan, con của con… Đã không còn nữa.” Bác cả khóc lóc nước mắt nước mũi tùm lum.
Hy Mộng Lan dường như chấn động, sợ hãi kịch liệt, đôi mắt to hơn chuông đồng, cổ họng phát ra những âm thanh thảm thiết, gào khóc thê lương: “Không phải, còn của con, không phải như vậy.”
Cô ta dùng hết sức lực, toàn bộ khuôn mặt nghiêm nghị mếu máo như một quả bóng, sau đó, cô ta khóc lớn, tiếng khóc đau lòng, kinh thiên động địa.
Cô ta muốn diễn cho Lục Lãnh Phong thấy, Lục Lãnh Phong đứng ở cửa, nhìn cô chằm chằm không rời. Hy Nguyệt đứng ở sau lưng của anh.
Cô không biết rằng Hy Mộng Lan cùng bác cả đang diễn kịch, càng không biết rằng mình bị Hy Mộng Lan gài bẫy. Theo quan điểm của cô, đứa trẻ này chính là bùa hộ mệnh của Hy Mộng Lan. Không có đứa trẻ này, Hy Mộng Lan sẽ đau lòng như chết đi, đó cũng là phản ứng tự nhiên. Nếu như lúc đó, cô có thể phản ứng nhanh hơn, thì cô có thể kéo Hy Mộng Lan lại thì tốt biết mấy.
Khung cảnh lúc đó rất hỗn loạn, điều duy nhất cô có thể nghĩ đến là không để Hy Mộng Lan kéo xuống.
Cô liều mạng nắm chặt lan can cầu thang bằng một tay, tay còn lại dùng sức vùng vẫy, cố gắng để thoát khỏi Hy Mộng Lan, cô không biết có phải mình đã dùng sức quá mạnh nên cô đã đẩy Hy Mộng Lan ngã xuống hay không?
“Tôi thực sự không đẩy ngã cô ta.” Giọng nói của cô trầm xuống, rụt rè và thận trọng, âm thanh còn nhỏ hơn so với tiếng muỗi.
Lúc này, Lục Kiến Nghĩ đang rất tức giận trong lòng, có phải bây giờ, anh chỉ muốn một tay bóp chết cô không hay anh muốn đem cô nhốt vào trong một căn phòng đen tối, để mặc cô chết đói biến thành một cái xác khô phải không?
Người đàn ông phía trước dường như không nghe được lời nói của cô, hoặc anh có thể nghe thấy nhưng anh giả vờ như không thấy. Cô cảm nhận được sâu sắc rằng anh đang rất tức giận và muốn trừng phạt cô như thể muốn cô cùng đứa trẻ của Hy Mộng Lan chôn cất cùng nhau.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |