Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)

Advertisement
Hiện tại với chiến lực của mình, tuy rằng Dương Khai không sợ bất kỳ một Phản Hư Cảnh nào, nhưng nếu như Ma Huyết Giáo chủ kiên quyết muốn chạy trốn, hắn cũng không có cách gì, trừ khi trước đó hắn chặn lại toàn bộ đường lui của đối phương.

Cũng may hắn đã thành công với quyết định của mình.

Một lát sau, Thạch Khổi vui sướng chạy tới, cầm theo một chiếc nhẫn không gian đưa cho Dương Khai, thứ này hiển nhiên là đồ vật của Ma Huyết Giáo chủ. Dương Khai nhận lấy, thần niệm hơi đảo qua, rồi mừng rỡ thu lại.

Với cương vị là người đứng đầu một giáo, của cải của mỹ phụ kia dĩ nhiên hết sức phong phú. Tuy nhiên Dương Khai cũng không có thời gian kiểm tra kỹ lưỡng, trước mắt chỉ có thể bỏ qua một bên, đợi sau khi rời khỏi Đế Uyển rồi tính. Quay đầu nhìn lại, hắn lại không phát hiện ra nhẫn không gian của Kim Thạch, có lẽ đã bị hắn không cẩn thận chuyển vào hư không qua khe nứt không gian rồi, muốn tìm lại là chuyện không thể nào.

Nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, trận chiến này hắn thu hoạch đã đủ rồi, ít ra thì mục đích của Dương Khai đặt ra đã đạt được.

Phất tay thu Thạch Khổi vào trong không gian Hắc Thư, Dương Khai thản nhiên nói: - Đi thôi.

- A, ừ. Bích Lạc hơi thất thần, khẽ gật đầu, sau đó liền được Dương Khai bế theo bay về phía cuối băng đạo, vẻ mặt của nàng suốt dọc đường đi hết sức khác thường.

Nàng cảm thấy suy nghĩ của mình trước đó đã hoàn toàn sai lầm!

Khi vừa gặp Dương Khai, thấy cảnh giới tu vi của hắn cũng tương tự như mình, theo bản năng Bích Lạc cảm thấy Dương Khai cùng đại nhân nhà mình không xứng đôi chút nào, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cho rằng những năm qua Dương Khai không nỗ lực tu luyện nên chênh lệch so với đại nhân càng lúc càng lớn. Nhưng sau khi trải qua trận chiến này nàng mới biết, cảnh giới tu vi của Dương Khai tuy rằng thấp hơn hai tiểu cấp bậc, nhưng về chiến lực chân chính chỉ sợ đại nhân cũng không sánh bằng. Trận chiến vừa rồi, nếu để cho đại nhân đến xử lý chưa chắc đã hoàn mỹ được như Dương Khai.

Chỉ có điều đáng tiếc chính là, Dương Khai mượn ngoại lực quá nhiều. Tuy rằng điều này cũng coi như là một phần thực lực của hắn, nhưng ở bất kỳ nơi nào, thực lực của bản thân mới là căn bản, ngoại lực không phải là con đường lâu dài.

Nhân vô thập toàn, ngọc đẹp cũng có tỳ vết. Hiện tại xem ra, hắn cùng đại nhân nhà mình tuy có chênh lệch, nhưng ngược lại cũng không phải là rất lớn, miễn cưỡng tương xứng.

Vừa nghĩ đến đây, tâm trạng của Bích Lạc tốt hơn rất nhiều.

Mọi nguy hiểm trong băng đạo đã loại bỏ hết, một mạch đi vào hiển nhiên là thông suốt không có trở ngại gì. Rất nhanh, Dương Khai đã dẫn Bích Lạc tới trước cửa đại điện, đến nơi này, Dương Khai coi như là đã quen thuộc đường xá.

Tuy nhiên hắn cũng không vội rời đi, mà khẽ nhíu mày đưa mắt nhìn về phía sau.

Một lát sau, hai bóng người đã đuổi theo đến đây. Chính là hai nữ tử Băng Tâm Cốc.

Sau khi rời khỏi băng đạo, không ngờ gặp được Dương Khai chờ ở chỗ này, hai nàng đều trở nên sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ cảnh giác, ngay sau đó nữ nhân lớn tuổi hơn một chút tiến lên nói: - Xin hỏi cao tính đại danh của tiểu huynh đệ là gì? Thiếp là Đàm Thính Hà, người của Băng Tâm Cốc tại Xích Lan Tinh, đa tạ tiểu huynh đệ vừa rồi đã cứu mạng.

Dương Khai hững hờ liếc một cái, mở miệng nói: - Nếu các ngươi đuổi theo đến đây chỉ là để nói lời cảm tạ thì khỏi cần. Ta cùng với hai người kia vốn đã có thù oán với nhau, giết bọn họ cũng không quan hệ gì với các ngươi.

Đàm Thính Hà nghe vậy cười khổ nói: - Tuy nói như thế, nhưng hai người kia vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt lành gì, nếu không bị tiểu huynh đệ giết chết, ta và sư muội đã chạy trời không khỏi nắng rồi, cho nên bất kể như thế nào, xin tiểu huynh đệ nhận của thiếp và sư muội một cái cúi đầu.

Nói rồi, nàng liền cùng nữ nhân còn lại dịu dàng thi lễ.

Dương Khai tỏ ra hờ hững, cũng lười phải ngăn cản, mặc dù nói mình cũng không có ý định rút đao tương trợ, nhưng quả thật là nhờ có sự xuất hiện của mình mà các nàng mới giữ được một mạng. Nếu không, với tính cách và phong cách làm việc của loại người như Kim Thạch, hai cô gái này chỉ sợ đã phải ôm hận rồi.

Đê các nàng thi lễ cũng không phải là quá đáng.

Nói lời cảm tạ xong, thấy Dương Khai không bày tỏ gì nhiều, lại càng biểu hiện ra vẻ xa cách, vẻ mặt của hai nàng hơi mất tự nhiên, liếc nhau, dường như có gì đó muốn nói lại thôi vậy.

- Còn có chuyện gì sao? Dương Khai nhướng mày, lộ ra vẻ không vui, với tình trạng của các nàng hiện tại, tốt nhất là nhanh chóng tìm một nơi ngồi điều tức, sao còn ở đây dây dưa với hắn chuyện gì nữa chứ?

Chẳng lẽ các nàng thấy thực lực của hắn không tồi, muốn liên thủ cùng hắn sao? Hoặc là muốn dựa vào hắn để che chở cho các nàng? Dương Khai suy đoán, nếu thật như vậy thì các nàng đã tính sai rồi.

Tuy các nàng không nghĩ sai, nhưng hắn cũng không tốt đến mức cứ gặp ai là giúp người đó như vậy, mang theo một mình Bích Lạc đã phải cố hết sức rồi, Dương Khai cũng không có ý nghĩ chăm sóc thêm hai người bị thương nữa.

- Là thế này... Đàm Thính Hà vén sợi tóc rũ xuống bên tai, hiện lên vẻ mong đợi nhìn Dương Khai hỏi: - Xin hỏi tiểu huynh đệ, thứ vừa rồi cắn nuốt khí linh thiên địa có phải là thánh linh thượng cổ Băng Phượng trong truyền thuyết không?

Đồng tử trong mắt Dương Khai co rụt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, dần dần trở nên u ám.

Thấy tình hình không tốt, Đàm Thính Hà vội vàng xua tay: - Tiểu huynh đệ nhất định không nên hiểu lầm, ta cùng với sư muội cũng không có mục đích gì, hơn nữa hai chúng ta cũng không có bản lĩnh này, ta chỉ muốn hỏi thăm một chút mà thôi.

- Phải thì như thế nào? Không phải thì như thế nào? Dương Khai hừ lạnh nói, nữ nhân này cũng quá không biết điều, tự nhiên hỏi chuyện này để làm gì? Không biết rằng có một số thứ không nên hỏi nhiều sao? Nếu hắn là người có tính tình không tốt, chỉ với một câu nói này đã có thể ra tay giết chết hai nàng rồi.

Nghe hắn trả lời như vậy, Đàm Thính Hà vui mừng, vội vàng nói: - Nếu thật sự là Băng Phượng... Tiểu huynh đệ có thể trao đổi lại cho Băng Tâm Cốc chúng ta hay không? Chúng ta có thể thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì của ngươi!

- Trao đổi sao? Dương Khai ngẩn ra, giận dữ cười: - Ngươi chưa tỉnh ngủ sao? Lời như vậy mà cũng nói ra?

Ngay cả Bích Lạc là người ngoài cuộc, cũng hiện ra vẻ châm chọc nhìn Đàm Thính Hà.

Đề nghị này là đề nghị buồn cười nhất mà nàng được nghe từ lúc chào đời cho tới nay, Băng Phượng là tồn tại cao quý ra sao chứ? Dương Khai có thể có được một luồng tàn hồn của nó đã là cơ duyên nghịch thiên rồi, làm sao có thể trao đổi ra ngoài chứ?

Nhưng đối mặt với lời nói lạnh lùng của Dương Khai, Đàm Thính Hà cũng không nhụt chí, mà nghiêm mặt nói: - Không dối tiểu huynh đệ, công pháp Băng Tâm Cốc ta tu luyện chính là thuộc tính băng, vật tổ mà các đệ tử sùng bái chính là Băng Phượng, cho nên linh vật kia đối với Băng Tâm Cốc chúng ta có tác dụng khó có thể tưởng tượng được.

- Vậy thì sao? Dương Khai không kiên nhẫn nói.

- Nếu như thiếp không cảm nhận sai, công pháp tiểu huynh đệ tu luyện chắc hẳn không phải là thuộc tính băng! Băng Phượng tuy rằng khó có được, nhưng đối với ngươi cũng không có bao nhiêu tác dụng, cũng không thể phát huy toàn bộ tiềm lực của nó. Nếu ngươi đồng ý trao đổi, ta có thể đại biểu tông môn đáp ứng điều kiện ngươi đưa ra! Đàm Thính Hà nói rất nhanh, vội vàng nói ra quyết định của mình, nữ tử Băng Tâm Cốc còn lại cũng ở bên cạnh gật đầu phụ họa.

Nếu như Dương Khai thật sự đồng ý cuộc giao dịch này, thì cho dù Băng Tâm Cốc có phải bỏ ra cái giá nào cũng xứng đáng, cho nên bọn họ mới dám vượt mặt rất nhiều cao tầng khác trong tông môn để đưa ra quyết định này, tin rằng những người khác trong tông môn chỉ có cao hứng mà thôi, sẽ không bất mãn oán trách chút nào.

- Lời ngươi vừa nói ta chỉ xem như gió thoảng bên tai, nếu ngươi còn nói thêm một câu, ta sẽ khiến cho hai ngươi vĩnh viễn không thể ra khỏi Đế Uyển! Dương Khai lạnh lùng liếc nhìn các nàng nói, sau đó dẫn Bích Lạc đi về một bên.

- Tiểu huynh đệ ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi, khi nào suy nghĩ kỹ, lúc nào cũng có thể đến Xích Lan Tinh Băng Tâm Cốc! Đàm Thính Hà dường như còn chưa từ bỏ ý định, ở phía sau nói với theo.

Vừa dứt lời, một luồng sáng vàng từ phía trước bắn nhanh đến, bay được nửa đường, luồng sáng liền hình thành lực hút, hút mạnh lấy nàng, Đàm Thính Hà hét lên đau đớn, cả người bị cuốn bay lên không trung, rồi rơi phịch xuống đất.

Đến khi nàng ngẩng đầu nhìn lại thì Dương Khai và Bích Lạc đã đi xa khuất.

- Sư tỷ! Nữ tử Băng Tâm Cốc còn lại kinh hãi, liền vội vàng chạy tới đỡ Đàm Thính Hà lên.

- Ta không sao.

Đàm Thính Hà chậm rãi lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ không cam lòng, muốn đuổi theo, nhưng nhớ lại uy lực của một kích vừa rồi, nàng lại không dám tùy tiện hành động nữa.

Nàng biết vừa rồi nàng đã khơi dậy lòng hiếu sát của đối phương, tuy nhiên đối phương cũng không phải là người có lòng dạ độc ác, cho nên mới chỉ trừng phạt nàng mà thôi chứ không xuống tay.

Giờ phút này lại tiếp tục đi chọc giận đối phương không thể nghi ngờ là rất không sáng suốt, điều đó không khác gì là đi tìm chết.

Nhưng phải trơ mắt đứng nhìn một võ giả tu luyện công pháp không phải thuộc tính băng lại mang theo tàn hồn Băng Phượng rời khỏi, nàng không cam lòng chút nào. Thứ này nếu được đặt ở Băng Tâm Cốc thì sẽ tạo ra tác dụng to lớn.

- Người này làm sao lại ngang ngược không nói lý lẽ như vậy chứ? Nữ nhân nhỏ tuổi tức giận bất bình nói.

- Là do chúng ta không biết điều mà thôi. Đàm Thính Hà cười khổ nói.

- Nhưng mà sư tỷ, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn cơ duyên to lớn vuột mất trước mắt như vậy sao?

Nhữ nhân nhỏ tuổi vẫn không cam lòng nói.

- Có thể làm gì được chứ? Lúc này chỉ có thể hy vọng một ngày nào đó hắn sẽ nghĩ lại, dù sao ta cũng đã nói hành tinh tu luyện của Băng Tâm Cốc chúng ta cho hắn biết rồi, nếu một ngày nào đó hắn thật sự muốn trao đổi thì sẽ tìm đến tông môn. Đàm Thính Hà lắc lắc đầu nói: - Quên đi, chuyện này dừng ở đây, sư muội, trước tiên chúng ta đi tìm nơi nào đó điều tức một chút đã.

- Được.

Bên này, Dương Khai và Bích Lạc đã rời khỏi cung điện, tuy rằng đề nghị của Đàm Thính Hà bị hắn từ chối, thậm chí còn ra tay dạy dỗ nàng một trận, nhưng tâm trạng của Dương Khai cũng có chút xao động.

Không gì khác, chính là tàn hồn Băng Phượng là thứ hắn để dành cho Tô Nhan, để cho Tô Nhan tiếp nhận truyền thừa, nhưng lúc này lại có một người khác coi trọng, còn dám khoác lác lên tiếng muốn trao đổi, điều này làm cho hắn rất tức giận.

Nếu không phải hắn và hai nữ nhân kia không có thù oán gì, hắn đã sớm ra tay giết chết các nàng, sao còn để cho các nàng lải nhải như vậy chứ.

Dọc đường đi, Bích Lạc tỏ ra rất đàng hoàng, nàng cũng biết trong Đế Uyển có rất nhiều nguy cơ rình rập, có thể an toàn đi lại hoàn toàn là nhờ có Dương Khai, do vậy nàng cũng không dám quấy rầy hắn.

Rất nhanh, hai người đã đi tới phía trước mê cung. Dương Khai chau mày đứng ở trước cửa vào mê cung, cố gắng nhớ lại.

Nơi này hắn đã đi vào một lần.

Lúc đó, hắn cùng với đám người Phí Chi Đồ đi tới nơi này, nhìn chung cũng coi như là thuận lợi, thời điểm đó có khôi lỗi của Liên Nghiễm đi trước dò đường nên chẳng những tiết kiệm được sức lực mà còn tránh được rất nhiều nguy hiểm.

Giờ này không có khôi lỗi để dò đường, Dương Khai chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình mà thôi.

Cũng may tuyến đường đi lại ngày đó hắn vẫn còn nhớ mang máng, cho dù có vài chỗ không nhớ rõ lắm, nhưng khi gặp lại cũng có thể nhớ lại dần dần.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement