Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)

Advertisement
Một già một trẻ, đều chăm chú nhìn bóng lưng rời đi của Dương Khai, im lặng thật lâu, lão giả thần sắc ngưng trọng, nhưng thanh niên kia lại có bộ dáng dường như cảm thấy rất hứng thú với Dương Khai, bên khóe miệng có nở một nụ cười nhàn nhạt…

Chờ đến lúc bóng lưng Dương Khai biến mất khỏi tầm mắt, thanh niên này mới mỉm cười:

- Thú vị thâṭ!

- Tiểu tử vô lễ! Lão giả kia lại hừ lạnh một tiếng.

- Quý lão vì sao lại nói như thế?

Thanh niên có chút kinh ngạc nhìn lão giả.

Quý Quân hừ nói:

- Tiểu tử kia đã phát hiện lão phu và nhị công tử lúc này đang ẩn thân, chỉ sợ vừa rồi Khúc Chính thay đổi thái độ cũng có liên quan đến chúng ta, nhưng không có ý tứ cần cảm tạ, ngược lại tự ý rời đi, không phải vô lễ thì là cái gì?

Thanh niên hơi kinh hãi:

- Người này có thể phát hiện nơi Quý lão ẩn thân?

Quý Quân gật gật đầu:

- Nhị công tử khả năng không có nhìn rõ ràng, người kia trước khi đi hướng chúng ta bên này nhìn thoáng qua, hiển nhiên là sớm phát hiện ra chúng ta rồi.

Thanh niên mày nhướn lên:

- Quý lão là cường giả nhất tầng cảnh đỉnh phong, thần niệm cường đại, không phải dưới lưỡng tầng cảnh, hắn lại có thể phát hiện Quý lão, chẳng phải là nói người này thực sự có tu vi lưỡng tầng cảnh?

Quý Quân khẽ nhíu mày, sau khi trầm tư một lát nói:

- Lão phu không dám theo dõi lộ liễu, cho nên cũng không thể phán đoán người này rốt cuộc là tu vị bậc nào, Lộ Thiên Phong tuy rằng cùng hắn tiếp xúc chính diện qua, nhưng theo Lộ Thiên Phong nói, hắn cũng nhìn không ra nội tình của đối phương…

Như thế xem ra, người này mặc dù không bằng lão phu, sợ cũng không kém không xa lắm, về phần có phải lưỡng tầng cảnh hay không, còn cần nghiên cứu thêm chứng cứ.

Thanh niên nhếch miệng cười:

- Tốt, tốt! Khó trách dám khoa trương như thế, người có bản lĩnh. Bộ dáng như vậy, bổn công tử thích.

- Nhị công tử… Quý Quân chần chừ nhìn thanh niên -Ngươi là muốn chiêu mộ người này?

Thanh niên gật gật đầu:

- Không sai, Tử Tinh Thành trong thời gian này dòng nước xiết gợn sóng, đại trưởng lão cầm đầu một phương tích cực hành sự, đã nhúng chàm không ít nơi bọn họ không nên nhúng chàm, bổn công tử nếu là không hành động, như vậy Tử Tinh sẽ phải đổi họ.

Quý Quân hơi biến sắc mặt, hừ lạnh nói:

- Đại trưởng lão bọn họ là tự tìm đường chết, đợi sau khi chủ thượng trở về. Chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn họ. Nhưng thật ra nhị công tử ngươi…đã nhiều năm như vậy vẫn một mực giấu tài, vì sao lần này vội vã như thế?

Tuy nói chủ thượng cùng đại công tử đã mất tích gần hai năm, nhưng là hai năm trước sau khi chủ thượng rời đi, từng nói qua cùng đại công tử là đi làm chuyện quan trọng, ít ngày nữa liền có thể trở về.

Nhỡ sau khi chủ thượng trở về phát hiện nhị công tử ngươi…nhị công tử ngươi phải biết với bãn lĩnh của chủ thượng, ở Tinh Vực người có thể uy hiếp đến người quả thật không nhiều, nếu muốn giết người càng không có mấy người. Người sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ trở lại.

Thanh niên trong mắt lóe lên một tia sầu lo, rất nhanh biến mất không thấy, cươi ha hả nói:

- Quý lão nói phải, chỉ là cũng không phải là bổn công tử nóng nảy, mà là…thời gian không đợi ta a. Huống chi, ta làm như vậy, cũng là vì Tử gia ta, đều không phải vì ham muốn cá nhân của bản thân, mặc dù phụ thân trở về cũng sẽ không trách mắng gì nhiều.

- Chỉ hy vọng như thế đi. Quý Quân có chút ưu tư gật gật đầu, thấy thanh niên cố ý như vậy, cũng không khuyên nhủ thêm nữa. -Quý lão, với ánh mắt của ngươi, ngươi cảm thấy ta có khả năng chiêu mộ người này không?

- Loại người nào cũng có giá, còn phải xem nhị công tử có thể đưa ra giá nào, hợp lý liền có thể làm việc.

- Quý lão nói phải.

Thanh niên mỉm cười,

- Như thế xem ra, trước tiên dò xét xem hắn rốt cuộc có sở thích gì. Chậc chậc, Tử Tinh vị tôn giả thứ ba của Tử Tinh a..Cỗ lực lượng này thật không thể khinh thường, ở nơi này lúc mấu chốt, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy trốn khỏi lòng bàn tay bổn công tử!

Trong khi nói chuyện, hắn nắm chặt tay, dường như muốn siết chặt cả thiên hạ, một đầu tóc tím tung bay…

Dương Khai mang Hoa U Mộng vừa về tới Ngũ Phương Thương Hội, liền không khỏi nhướng mày, giương mắt hướng bên trong nhìn lại. Hắn phát hiện bên trong thương hội, lại nhiều hơn một cường giả Hư Vương Cảnh, thời khác này đang ngồi ngăn ngắn ở trong sương phòng hậu viện, cũng không biết là làm gì, hơn nữa khí tức cực kỳ xa lạ, cũng không phải là Lộ Thiên Phong.

Cao Hồng vội vàng từ trong thương hội ra đón, gương mặt mang thần sắc lo lắng.

- Hồng tỷ, chuyện gì thế? Hoa U Mộng nghi ngờ nhìn Cao Hồng.

Cao Hồng liếc nhìn Dương Khai, nhẹ giọng nói:

- Bát trưởng lão đang ở hậu đường chờ…Vị đại nhân này!

- Bát trưởng lão? Hoa U Mộng đầu óc choáng váng, suýt nữa đứng không vững, đôi mắt đẹp phức tạp hướng Dương Khai nhìn tới, tâm tình thấp thỏm lo âu.

Từ lúc Dương Khai tới Ngũ Phương Thương Hội tới nay, từ trước tới nay chỉ nghe thấy kỳ danh của đại nhân vật này mà chưa thấy người, nhưng liên tiếp hai ba lần giá lâm địa bàn nho nhỏ này của Ngũ Phương Thương Hội, Hoa U Mộng lập tức sinh ra một loại cảm giác nằm mộng.

Ngũ Phương Thương Hội nhỏ nhoi cũng giống như một cái lốc xoáy vô hình, đem những đại nhân vật này từng người cuốn vào. Khiến Hoa U Mộng lo lắng chính là, những đại nhân vật này bất kỳ ai, duỗi ngón tay đều có thể đem thương hội nghiền vụn như phấn. Mà giờ khắc này lại còn là bát trưởng lão, rõ ràng là thúc tổ của Khương Siêu kia, chẳng lẽ bát trưởng lão tới đây, cùng chuyện vừa rồi có liên quan? Hoa U Mộng lập tức luống cuống, chỉ có thể nhìn Dương Khai, nói:

- Đại nhân. Dương Khai nhướn mày: -Ta đi xem một chút.

Tuy rằng hắn sớm đã có dự đoán, một khi tự mình đem tấm Tôn Lệnh kia lấy ra lần nữa, nhất định sẽ dẫn đến vô số phiền toái trên người, nhưng quả thực không nghĩ tới phiền toái lại tới nhanh như vậy.

Tử Tinh bát trưởng lão, Dương Khai chưa từng gặp mặt, nhưng tuyệt đối là một cường giả Hư Vương Cảnh không thể nghi ngờ, cũng không biết tìm mình làm cái gì. Nhưng đối phương tới đây, chắc không liên quan tới Khương Siêu, dù sao thời gian quá vội vàng, đối phương không thể nhanh như vậy đã có hành động.

Như thế xem ra, bát trưởng lão này tìm tới mình là vì chuyện khác. Ở hậu đường, một lão giả mặt trắng không râu vẻ mặt âm trầm chờ đợi, một bộ dáng thần sắc vô cùng không kiên nhẫn, chính là Khương Trường Phong bát trưởng lão Tử Tinh, mấy người Hạ Kinh Vũ, Diêu Khánh, Hải Đường đứng ở phía dưới, trên mặt nở nụ cười, không dám hít thở mạnh.

Bọn họ chưa từng gặp qua đại nhân vật như vậy? Mặc dù trà trộn ở trong Tử Tinh Thành cũng nhiều năm, nhưng những người lui tới đều là võ giả Phản Hư Cảnh, Thánh Vương Cảnh, những Hư Vương Cảnh cao cao tại thượng kia, bọn họ một người cũng chưa gặp qua. Mặc dù là đêm qua Lộ Thiên Phong lại tới, bọn họ cũng không có tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy.

Nhưng là hôm nay, lại là một trưởng lão địa vị so với Lộ Thiên Phong còn cao hơn! Hơn nữa bát trưởng lão tâm tình dường như không tốt, trên người hữu ý cố ý phát ra uy áp, khiến đám người Hạ Kinh Vũ một thân khí huyết quay cuồng, chỉ có thể khốn khổ áp chế, nếu không sớm đã phun ra máu tươi.

- Cái này cũng gọi là trà? Khương Trường Phong đợi không nhịn được, thuận tay bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụp, ngay sau đó giận dữ, suýt chút nữa đem chén trà ném xuống đất, miệng quát:

- Các ngươi thật to gan, bổn trưởng lão tự mình giá lâm, nhưng lại dùng loài trà kém thế này chiêu đãi bổn trưởng lão? Hay là các ngươi không coi bổn trưởng lão ra gì!

Hạ Kinh Vũ sợ tới mức rùng mình một cái, bị khí thế của đối phương trực tiếp áp quỳ dưới đất, run giọng nói:

- Bát trưởng lão minh giám, tiểu nhân không dám a, Kỳ Sơn Vân Vụ Trà này là trà ngon nhất Ngũ Phương Thương Hội chúng ta.

- Đây chính là trà ngon nhất của các ngươi? Giống như rác rưởi vậy! Khương Trường Phong hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không vui.

Hạ Kinh Vũ cười khổ không ngừng, thầm nghĩ ngươi là thân phận gì, địa vị gì, ngày thường dùng nước trà nào là thương hội nhỏ nhoi của chúng ta có thể so sánh sao?

Kỳ Sơn Vân Vụ trà này đối với người đến Ngũ Phương Thương Hội mà nói là thứ cầu cũng không được, nhưng ở trước mặt vị bát trưởng lão này lại bị coi là rác rưởi. Hải Đường và Diêu Khánh nhìn nước trà bị hắt đầy đất, trong mắt đều lóe lên thần sắc đau lòng. Vật này chính là ngày thường bọn hắn muốn còn không được, tất cả đều dùng để chiêu đãi khách quý.

- Đại nhân bớt giận, trà này sợ là không hợp khẩu vị đại nhân, nếu không tiểu nhân ra ngoài mua chút trà ngon hơn cho đại nhân? Hạ Kinh Vũ cẩn thận nói tiếp.

- Hừ, không cần. Khương Trường Phong sắc mặt âm trầm.

- Bổn trưởng lão tới đây cũng không phải để uống trà, người ta muốn tìm đi đâu rồi? Tại sao đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng?

- Vậy… Hạ Kinh Vũ quay đầu hướng phía cửa nhìn lại, căn bản không phát hiện ra bóng dáng người nào, trên trán không khỏi đổ mồ hôi lạnh:

- Bẩm bát trưởng lão, vị đại nhân kia sáng sớm liền cùng hội trưởng chúng ta đi ra ngoài, cũng không biết là đi đâu.

- Các người còn không đi tìm? Khương Trường Phong tính khí rất là nóng nảy, khi nói chuyện, vung tay lên tung ra một đạo kình phong, hướng đám người Hạ Kinh Vũ đánh tới, miệng lớn tiếng quát:

- Cho các ngươi thời gian một nén nhang, không tìm được người thì…

- Ngươi định thế nào? Khương Trường Phong còn chưa nói hết, ngoài cửa liền truyền tới âm thanh lạnh nhạt, thanh âm này vừa mới vang lên, trong phòng bỗng nhiên nhiều hơn một người, người kia liền chắn trước mặt đám người trước mặt, nhẹ nhàng khoát tay, liền tiêu diệt kình phong hắn đánh úp tới.

- Đại nhân! Đám người Hạ Kình Vũ chăm chú nhìn bóng lưng Dương Khai, tất cả đều vui mừng quá đỗi,

- Ngài cuối cùng đã trở lại. Diêu Khánh và Hải Đường vẻ mặt ủy khuất nhìn Dương Khai, tuy rằng bọn họ và Dương Khai chưa quen thuộc, nhưng vừa rồi Dương Khai ra tay trợ bọn họ một chút, cũng khiến mấy người họ cảm ân đại đức của Dương Khai.

Cũng là Hư Vương Cảnh, so với bát trưởng lão, Dương Khai quả thực vĩ ngạn vô biên. Dương Khai cau mày nhìn đám người Hạ Kinh Vũ, trên mặt lóe lên vẻ tức giận, vươn tay đưa từng người bọn họ kéo dậy, mở miệng nói:

- Các ngươi đi ra ngoài đi.

- Vâng!

Đám người Hạ Kinh Vũ đối với hắn nói gì nghe nấy, nghe vậy vội vàng từ trong phòng chạy ra ngoài, đợi ra đến hậu viện, mới từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, từng người một sắc mặt trắng bệch. Trong phòng, Dương Khai quay đầu, lạnh lùng nhìn Khương Trường Phong, cười lạnh nói:

- Các hạ uy phong thật lớn a. Khương Trường Phong cau mày đánh giá Dương Khai, thần niệm nhàn rỗi qua lại, dường như là muốn theo dõi một chút tu vi của Dương Khai, nhưng ngay sau đó, hắn liền phát hiện mình không nhìn thấu nội tình đối phương.

Đang lúc hắn muốn thu hồi thần niệm, sắc mặt lại hoảng sợ đột biến, bởi vì ngay trong nháy mắt này, thân thể của đối phương lại dường như biến thành một cơn lốc xoáy, dính lấy thần niệm của lão, không ngừng xâm nhập vào trong. Khương Trường Phong cả kinh thất sắc, liều mạng thúc giục thần niệm của bản thân muốn tránh thoát. Lốc xoáy dính lấy thần niệm của lão bất ngờ quỷ dị biến mất không thấy.

Khương Trường Phong không kịp thu tay lại, thức hải lăn lộn, một trận gió nổi mây vần. Một tiếng kêu đau truyền đến, lão không khỏi lùi lại mấy bước, sắc mặt hơi trắng nhợt, nghiễm nhiên đã bị ám thương. Dương Khai bên khóe miệng hiện lên tia cười lạnh, châm chọc nhìn lão. Nụ cười kia khiến Khương Trường Phong có chút không có chỗ dung thân, nào biết bản thân mình đã đá phải thiết bàn, mạnh mẽ xốc lại tinh thần căm tức nói:

- Bằng hữu đây là có ý gì?

- Ngươi nói ta có ý gì? Dương Khai hừ lạnh.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement