Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)

Advertisement
- Ừm, cũng có khả năng xuất hiện tình huống này, là ta sơ sót.

Lam Huân nghe vậy cũng ngẩn ra, ngẫm một hồi, liền giãn mặt cười nói:

- Vậy cũng được, nếu thật xuất hiện tình huống này, vậy so dược linh, ai lấy ra dược linh cao hơn, Dương huynh liền dùng của người đó!

- Ý hay!

Trang Bất Phàm nghiêm mặt gật đầu:

- Dược linh cao, dược hiệu nhất định mạnh, có thể tăng thêm tỷ lệ luyện đan.

- Nếu như mọi người đều cảm thấy được, vậy... Lam Huân híp mắt nhìn mọi người, chờ đợi trả lời.

- Ta không có ý kiến, đấu số may thôi, mọi người đều như nhau! Cuối cùng, có người đầu tiên biểu lộ, ngoài dự liệu của mọi người, đó là Vô Thường, hắn có vẻ hứng thú với đề nghị này.

- Được rồi, ta thích đề nghị này, cũng không có ý kiến! Hạ Sanh nhún vai.

- Vậy cứ theo lời công chúa điện hạ mà làm. Trang Bất Phàm cũng lên tiếng.

Ba người này lần lượt lên tiếng, những người khác dù có ý kiến cũng không dám nói. Huống chi, là Lam Huân đề nghị, lúc này đứng ra phản bác còn không phải ngang với làm mất mặt Lam Huân.... Công chúa điện hạ làm người ôn hòa, nhưng mà Tiêu Thần thì không tốt lành như thế.

Sau đó, mọi người đều đồng loạt lên tiếng, tỏ vẻ đề nghị của Lam Huân rất tốt, mọi người đều đồng ý.

- Cảm ơn các vị nể mặt! Lam Huân thấy mọi người đều đồng ý, mới mỉm cười nhìn sang Dương Khai:

- Dương huynh, hiện tại có thể nói ra dược liệu cần thiết cuối cùng là gì rồi chứ.

Vừa nói thế, mọi người đều im lặng, nhìn về phía Dương Khai, đều toát ra thần sắc mong chờ căng thẳng, dù sao đây hoàn toàn là cơ hội vận số, một khi Dương Khai nói ra dược liệu mà mình có, vậy sẽ có cơ hội lớn nhận được một viên Thái Diệu đan.

Đây là một viên linh đan nối thẳng đế uy, ai mà không động lòng?

Thịch thịch, thịch thịch, thậm chí không ít người phát ra tiếng tim đập mạnh.

Trước mắt bao người, Dương Khai từ từ giơ một tay lên, lớn tiếng nói:

- Ta cần một gốc Bích Huyết Chi ít nhất 5000 năm tuổi!

- Bích Huyết Chi... cũng không phải dược liệu quý hiếm gì. Lam Huân nghe vậy, nhướng mày lên, mỉm cười nhìn xung quanh:

- Không biết vị nào có vật Dương huynh cần? Nếu có thể đưa ra, chẳng khác nào tự dưng thu được một viên Thái Diệu đan đó, cơ hội khó có, cơ duyên khó cầu!

Lời nàng nói, dường như rất tin tưởng vào Dương Khai, cảm thấy chỉ cần gom đủ dược liệu, Dương Khai nhất định có thể luyện chế thành công.

Không biết sao nàng có lòng tin như thế.

Nàng vừa dứt lời, không ít người toát ra vẻ thất vọng, hiển nhiên là không có Bích Huyết Chi. Còn một số ít võ giả lại chìm đắm tâm thần, tìm kiếm trong nhẫn không gian của mình.

- Ha ha ha ha... Đột nhiên, có tiếng cười to vang lên.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh đang tràn đầy hưng phấn múa may cười to, thấy mọi người nhìn tới, hắn cả kinh, vội thu liễm nụ cười, sắc mặt trở nên rất quái lạ.

- Chẳng lẽ vị này có phát hiện? Lam Huân híp mắt cười nhìn người kia.

Người kia vội nhảy ra, kiềm nén kích động hưng phấn trong lòng, nghiêm nghị trả lời:

- Nhờ phúc của công chúa điện hạ, tại hạ quả thật có một gốc Bích Huyết Chi!

- Ồ?

Lam Huân nhướng mày, cũng vui vẻ nói:

- Mau lấy ra xem thử.

Người kia chần chờ một chút, Lam Huân hiểu ý, liền nói:

- Ngươi yên tâm, ta đã nói thì tất nhiên sẽ làm. Nếu ngươi thật sự có dược liệu mà Dương huynh cần, luyện thành Thái Diệu đan, nhất định có một viên của ngươi!

- Cảm tạ công chúa điện hạ! Người kia chỉ chờ câu này của Lam Huân, nghe xong liền không chần chờ, liền mở nhẫn không gian lấy ra một gốc linh chi to cỡ một tấc, toàn màu đỏ rực, giống như đúc bằng máu.

- Quả nhiên là Bích Huyết Chi! Dương Khai liếc qua liền biết đối phương không phải làm giả, vội nói:

- Đem cho ta xem thử.

Người này hai tay dâng lên Bích Huyết Chi, người không khỏi run lên, tựa như không phải cầm một gốc linh dược, mà là tiền đồ tươi sáng của mình, sợ lỡ tay rơi xuống vỡ nát.

Đến trước mặt Dương Khai, hắn còn cẩn thận giao Bích Huyết Chi vào tay Dương Khai, mới căng thăng ngóng trông.

- Đúng là đỏ mà!

- Cơ duyên như thế, vì sao không rơi vào đầu ta?

- Trời đố anh tài! Ông trời già, ta không phục!

...............

Xung quanh vang lên tiếng ồn ào, hoặc ghen tỵ hay oán hận, hâm mộ... không giống nhau.

Người kia nghe được những lời này, cũng không khỏi bay bỗng, tràn đầy đắc ý.

- Đây đúng là Bích Huyết Chi... Bỗng nhiên, Dương Khai cau mày nói:

- Nhưng nó không đủ tuổi, chỉ khoảng 3000 năm, còn kém xa.

- Cái gì? Người này nghe thế, sắc mặt đại biến, trợn mắt nhìn Dương Khai, lắp bắp hét lên:

- Ngươi... ngươi... nói gì, ngươi... ngươi xem kỹ lại đi...

- Không cần xem.

Dương Khai nói rồi trả lại Bích Huyết Chi cho đối phương:

- Bích Huyết Chi, cách một ngàn năm, màu sắc sẽ hơi thay đổi, ngươi đưa ra gốc này dù cũng là Bích Huyết Chi trưởng thành, đủ để luyện chế phần lớn linh dược, nhưng không thể dùng cho Thái Diệu đan, làm ngươi thất vọng, ngại quá.

- Không thể nào! Người này hô to.

Thường nói hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, vốn tưởng rằng một viên Thái Diệu đan đã tới tay, nhưng nào ngờ người tính không bằng trời tính, ngay lúc mấu chốt lại có chuyện này, hắn làm sao chấp nhận được?

- Ngươi xem kỹ lại đi! Hắn vẫn còn không bỏ cuộc trừng Dương Khai.

Dương Khai nói:

- Nếu ngươi không tin lời ta, không ngại tìm những người khác xem thử, ta nghĩ các vị ở nơi này, hẳn cũng có người phân biệt được dược linh.

Hắn vừa dứt lời, Trang Bất Phàm đã lên tiếng:

- Tại hạ Vô Hoa Điện Trang Bất Phàm, tuy rằng hiểu biết dược lý không bằng Vị bằng hữu này, nhưng cũng có học thoáng qua một chút, nếu ngươi tin vào Trang mỗ, không ngại cho ta xem xét thử, thế nào?

- Tin tưởng tin tưởng! Người này nghe thế, lập tức chạy tới chỗ Trang Bất Phàm, đưa Bích Huyết Chi cho đối phương.

So với hạng người vô danh như Dương Khai, đại danh Trang Bất Phàm tự nhiên như sấm bên tai, lời của đối phương có sẵn uy quyền, cho nên hắn không chút do dự ký gửi hy vọng vào Trang Bất Phàm, mong chờ hắn có thể lật đổ quan điểm của Dương Khai.

Trong khi hắn chờ đợi, Trang Bất Phàm đã quan sát kỹ càng Bích Huyết Chi, không chỉ vậy, còn hít sâu dược khí, dùng móng tay cạy một chút nhỏ cho vào miệng nhấm thử.

Động tác của hắn gọn gàng thuần thục, vừa nhìn là biết không phải lần đầu làm việc như vậy.

Một lát sau, Trang Bất Phàm chầm chậm lắc đầu, trả lại Bích Huyết Chi cho đối phương, nói:

- Dương huynh nghiên cứu dược liệu quả nhiên thâm sâu hơn Trang mỗ, chỉ cần xem qua là biết được dược linh, Trang mỗ hết sức bội phục... Bằng hữu, cây Bích Huyết Chi của ngươi quả thật chỉ có 3000 năm tuổi.

- Sao.... sao lại như vậy? Người này tràn đầy mất mát thì thào, khỏi nói đau lòng cỡ nào.

Dương Khai nói Bích Huyết Chi chỉ có 3000 năm dược linh, hắn còn không quá tin, nhưng mà Trang Bất Phàm nói như vậy, hắn không thể không tin.

Các võ giả hâm mộ đố kỵ hận người này, lúc này đều không khỏi sinh ra tâm tình hả hê...

- Trong này nhiều người như thế, không ai có Bích Huyết Chi? Dương Khai quay nhìn xung quanh, lớn tiếng hô.

Không ai đáp lại!

Dương Khai thở dài.

- Dương huynh, nếu dùng Bích Huyết Chi 3000 năm để luyện chế... Lam Huân nhíu mày nhìn hắn.

- Lãng phí vô ích mà thôi! Dương Khai trả lời:

- Công chúa điện hạ nên biết, càng là linh đan quý giá, lúc luyện chế yêu cầu dược liệu càng nghiêm ngặt. Đừng nói dược linh Bích Huyết Chi kém 2000 năm, chỉ là mấy trăm năm cũng không thể bỏ chung được.

- Ôi... Lam Huân thở dài, nàng làm sao không biết những gì Dương Khai nói, chỉ là ôm lòng may mắn hỏi thử.

- Thời vậy mệnh vậy! Hạ Sanh bỗng lắc đầu nói.

- Bích Huyết Chi không phải linh dược thường thấy, trong này có một gốc đã hay lắm rồi, làm sao còn có gốc thứ hai. Xem ra, vẫn phải dựa vào thủ đoạn tranh giành!

- Thật ra.... Lam Huân vẻ mặt ngượng ngùng, bất đắc dĩ nói:

- Thật ra ta có một gốc Bích Huyết Chi, hẳn là phù hợp yêu cầu của Dương huynh.

- A? Tiêu Thần nghe vậy cả kinh, nói:

- Vậy vì sao công chúa điện hạ không lấy ra?

Dương Khai cũng kinh ngạc nhìn sang nhìn lại, vẻ mặt lóe lên suy ngẫm, nhanh chóng lại mỉm cười, chắp tay nói:

- Công chúa điện hạ cao cả, Dương mỗ bội phục!

Trong nháy mắt này, hắn liền hiểu vì sao Lam Huân chậm chạp không lấy ra gốc Bích Huyết Chi đó.

Không phải là Lam Huân tiếc rẻ gì.

Nàng là con gái của Minh Nguyệt Đại Đế, một gốc linh dược dù có quý giá, nàng làm sao mà tiếc rẻ? Nàng không lấy ra, có lẽ là muốn nhường cơ hội cho người ngoài, cho nên mới ba lần bốn lượt xác nhận với người ngoài.

Nhưng mà cuối cùng thật không còn cách nào, nàng đành phải đứng ra.

Có lẽ lúc nàng đưa ra đề nghị này, cũng không ngờ vật mà Dương Khai cần, nàng vừa lúc đó.

Mọi người ở đây đều không phải kẻ ngu, nghe lời của Dương Khai, chỉ cần suy xét một chút, liền hiểu rõ ngọn nguồn, nhất thời đều không khỏi nghiêm nghị kính nể nhìn Lam Huân.

Lam Huân đỏ mặt, làm nàng càng thêm kinh diễm chói mắt.

- Thế này đi, ta có thể lấy ra Bích Huyết Chi, nhưng mà Thái Diệu đan đã nói... ta không cần. Lam Huân mím môi đỏ lên tiếng.

- Vậy sao được chứ? Tiêu Thần lập tức nhảy ra phản đối.

- Ngươi câm miệng! Lam Huân cau mày quát mắng:

- Đồ vật của ta, ta có quyền xử lý!

Tiêu Thần há miệng, thật không dám nói tiếp, nghẹn đến xanh mặt, tràn đầy buồn bực.

- Công chúa điện hạ nói vậy sai rồi! Hạ Sanh mỉm cười nói:

- Nếu là đã thỏa thuận trước, đáng lẽ phải cho công chúa điện hạ, vậy đương nhiên phải cho ngài. Nếu như ngài cứ không lấy, vậy còn không phải khiến mọi người nhận được linh dược đều thiếu nợ ân tình của ngài sao - dù sao không ai biết, viên linh dược mà mình lấy có phải vốn thuộc về ngài hay không, mua bán này quá lỗ, Hạ mỗ không làm!

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement