Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)

Advertisement
La Nguyên lại nói:

- Để tránh cô nương lại tìm gây phiền toái cho ta, linh đan này... cô nương trước ăn đi!

Khi nói chuyện, thân hình hắn nhoáng một cái, đến trước mặt nữ nhân mặt tròn kia, đưa tay bóp cằm của nàng, một tay lấy ra Thái Diệu đan, ném vào trong miệng nàng.

- Khụ khụ khụ... Nữ nhân mặt tròn nuốt linh đan vào bụng, không khỏi lui lại mấy bước, không ngừng ho nhẹ, không ngừng đấm ngực, dường như muốn phun ra linh đan.

Nhưng bây giờ đâu còn kịp, linh đan vừa vào miệng liền biến thành chất lỏng ngọt ngào, chảy vào trong bụng.

Nàng nỗ lực một hồi lâu, cũng không thể thành công, lập tức ngẩng đầu đầy mặt tuyệt vọng.

Trước mặt nàng, đâu còn có bóng dáng La Nguyên đâu!

- Hắn đã đi rồi! Lam Huân nhìn nữ nhân mặt tròn, khẽ thở dài một tiếng nói:

- Đi hướng cửa ra bên kia!

Nữ nhân mặt tròn nghe vậy, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một luồng sáng, đang gấp rút bay vọt ra hướng cửa ra.

Không ngờ La Nguyên ngay cả làm chuyện giao dịch với Dương Khai đều không làm, dường như là để chứng minh câu nói trước đó của hắn: "Với tư chất của hắn, cho dù không có Thái Diệu đan, cũng đủ để tấn thăng Đế Tôn Cảnh!"

- La sư huynh! Nữ nhân mặt tròn kêu to một tiếng, cắn răng một cái, giậm chân một cái, cũng đuổi theo sau La Nguyên.

Lúc này ngược lại không có người nào làm khó nàng: một là, tốt xấu gì nàng cũng là đệ tử Bát Phương Môn, là quan hệ sư huynh muội với La Nguyên, trước đó tên kia bị chết thảm trên tay La Nguyên chính là vết xe đổ; hai là... Thái Diệu đan đều đã bị uống vào, làm khó nữ nhân này thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ còn bức nàng phun ra linh đan?

Một khúc nhạc đệm nho nhỏ, cứ như vậy hạ xuống màn che.

"Rốt cuộc là như hắn nói, không muốn bị trói buộc chịu ân huệ của người khác... cũng không muốn đoạt cơ duyên thuộc về người khác..." Dương Khai ngồi tại chỗ, sờ cằm như có điều suy nghĩ...

Ở đây nhiều người như vậy, có lẽ mọi người đều chỉ nhìn thấy một mặt La Nguyên vô tình cùng hung cực ác, nhưng Dương Khai lại thấy được một mặt khác.

Lúc trước hắn đang làm giao dịch với nữ nhân mặt tròn kia, trước khi giao dịch không có đạt thành, La Nguyên từng ở xa xa rống lên với hắn, bảo hắn phải có chừng có mực!

Lúc đó Dương Khai vẫn không rõ tại sao La Nguyên lại làm như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, hiển nhiên lập trường là xuất phát từ đồng môn muốn giúp nữ nhân mặt tròn.

Nếu La Nguyên thực sự là người tuyệt tình bất nghĩa, thì hắn hoàn toàn không cần thiết nói câu nói kia, cứ để mặc cho nữ nhân mặt tròn làm giao dịch với Dương Khai, chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt là được...

Mà người có tu vi siêu tuyệt như La Nguyên như vậy, tâm tính lại cao ngạo, thì sao có thể chấp nhận tặng vật đến từ người khác? Nhất là người này còn là đồng môn sư muội của mình, một sư muội đồng môn yêu say đắm và sùng bái mình...

Dương Khai cảm thấy nếu là mình ở vào trường hợp của La Nguyên, thì bất kể như thế nào cũng không có khả năng chấp nhận viên Thái Diệu đan kia.

Nam nhân chân chính, nên như thế!

Ngoại trừ thái độ của La Nguyên đối xử ác liệt với sư muội của mình không nói, hắn thực hiện quyết đoán như thế ngược lại Dương Khai vẫn rất tán thưởng.

Ngẫm nghĩ một hồi, Dương Khai lắc lắc đầu, trên mặt đen xuống nói thầm trong bụng: "Chuyện của người ta, mình băn khoăn làm gì chứ?"

Nghĩ đến đây, hắn cao giọng nói:

- Người kế tiếp!

Có lẽ là chuyện nữ nhân mặt tròn đạt thành giao dịch trước đó, làm cho các võ giả còn lại thấy được hy vọng, Dương Khai vừa nói ra lời này, các võ giả kia liền ùa lên, đều muốn là người thứ nhất vọt tới trước mặt Dương Khai.

Nhưng dưới ảnh hưởng của pháp tắc không gian, cũng chỉ có một người có thể đạt thành mong muốn.

Đáng tiếc kết quả sau cùng lại làm cho người này thất vọng cực độ, Dương Khai kiểm tra một phen các thứ hắn lấy ra, sau đó liền phất tay bảo hắn cút đi.

Kế tiếp mười mấy người đều y như thế!

Mà Dương Khai cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn một vòng, phát hiện người còn lại đã không nhiều lắm.

Điều này làm cho hắn không khỏi thầm lo lắng: Bởi vì hắn muốn Kiếp Ách Nan Quả tới giờ vẫn không thấy, cũng không biết rốt cuộc có phải là người khác có chỗ dùng không có lấy ra, hay là người lấy được Kiếp Ách Nan Quả không có tới đây hay không?

Nếu hành trình Tứ Quý Chi Địa lần này, không có được Kiếp Ách Nan Quả, thì hắn thật không biết nên ăn nói thế nào với Tần Triêu Dương. Tần Ngọc bên kia đang chờ Kiếp Ách Nan Quả cứu mạng đấy. Nếu không có linh quả này, tiểu cô nương kia tối đa chỉ có thể sống thêm mấy tháng.

Có nên hay không trực tiếp đưa ra yêu cầu dùng Kiếp Ách Nan Quả đổi lấy một quả Thái Diệu đan?

Dương Khai trong lòng chần chờ, nếu thật đưa ra yêu cầu như vậy, mà người lấy được Kiếp Ách Nan Quả đang ở đây, nói vậy cũng sẽ không cự tuyệt. Mà nếu như mọi người đều không có, một khi tin tức này truyền ra, đối với mình sẽ không có lợi. Đến lúc đó nhất định sẽ có người dựa vào đó bắt chẹt hay đánh chủ ý cái gì với mình thì sao?.

Ngẫm nghĩ, Dương Khai còn là kềm chế ý niệm này, mặt không đổi sắc tiếp tục giao dịch cùng người khác.

Một lúc lâu sau, sắc mặt Dương Khai âm trầm xuống.

Bởi vì tất cả võ giả tới đây, đều đã làm giao dịch với hắn, nhưng tới giờ hắn vẫn không thấy bóng dáng Kiếp Ách Nan Quả đâu...

Dự cảm bất tường dĩ nhiên đã thành sự thật!

Mà không có làm giao dịch với hắn, cũng chỉ còn lại có mấy người Thanh Dương Thần Điện, cùng với vài cường giả thành danh đã lâu kia, bọn họ luôn luôn theo dõi, cũng không có tranh đoạt với người khác.

Đến lúc này, Dương Khai cũng không muốn trì hoãn thêm thời gian vô ích, liền lên tiếng nói:

- Mấy vị người nào tới trước? Ta cũng không gạt các vị, Thái Diệu đan tổng cộng thành đan chỉ có bốn viên mà thôi! Nói cách khác... giờ này trên tay Dương mỗ cũng chỉ còn lại có một viên!

Trong đó một viên chính hắn uống, một viên đưa cho Lam Huân, còn có một viên giao dịch cho nữ nhân mặt tròn, nếu thật chỉ thành đan bốn viên, vậy cũng chỉ còn lại có một viên.

Khi nói chuyện, Dương Khai cầm lên Mặc Ngọc Đỉnh, khẽ lắc một cái.

Ngay lập tức, từ trong Mặc Ngọc Đỉnh liền truyền đến tiếng vang giòn tan.

Suy đoán từ thanh âm, quả thật bên trong chỉ có một viên đan không thể nghi ngờ!

Sau khi thành đan, tất cả hành động của Dương Khai đều ở trước mắt bao người, hắn vốn không có cơ hội cũng không có thời gian giấu đi linh đan, cho nên đối với lời nói của hắn, tất cả mọi người vẫn rất tin tưởng.

- Nếu chỉ còn lại một viên, thì Tiêu mỗ sẽ không khách sáo! Tiêu Thần nín đã nửa ngày, thời khắc này rốt cục đến phiên mình, liền không kịp chờ đợi nhảy ra, sãi bước đi tới gần Dương Khai, trong lúc bước đi trên mặt còn treo nụ cười tự tin, dáng vẻ dường như nhất định phải lấy được viên linh đan cuối cùng kia.

Không bao lâu, hắn đi tới trước mặt Dương Khai.

Dương Khai mỉm cười nhìn hắn, nói:

- Tiêu huynh xin mời!

Tiêu Thần cười lạnh một tiếng, một mặt từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra một vài thứ; một mặt thấp giọng nói:

- Tiểu tử, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn tùy tiện cầm một vật, sau đó giao Thái Diệu đan cho Tiêu mỗ, như vậy mọi người đều vui mừng!

Dương Khai nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Tiêu Thần ngoài mặt cười nhưng trong không cười, tiếp tục nói:

- Những thứ Tiêu mỗ lấy ra này, đều không phải người nào cũng có thể gặp được, hẳn là có thứ ngươi muốn!

Hắn có tư cách nói lời này, dù sao chẳng những hắn xuất thân từ Tinh Thần Cung là tông môn bá chủ Nam Vực, còn là đệ tử tinh anh, hơn nữa là con trai của Ngân tinh sứ Tiêu Vũ Dương, đi đâu trong tay không có vài thứ tốt?

Vật hắn lấy ra, quả thật đều là bảo vật khó gặp, bất luận là bí bảo hay là linh đan diệu dược, đều là trân phẩm hiếm có, thậm chí còn có bí điển công pháp...

Rực rỡ muôn màu, không ít.

Dương Khai lại nhìn đều không nhìn những thứ đó, chỉ nhìn vào hắn hỏi:

- Tiêu huynh lần này vào Tứ Quý Chi Địa, có đi qua khu vực mùa đông không?

Tiêu Thần nghe hỏi không hiểu được, cũng không biết Dương Khai hỏi chuyện này làm gì, không kiên nhẫn trả lời:

- Không có, Tiêu mỗ một mực đi theo bên cạnh công chúa điện hạ, công chúa nói khu vực mùa đông bên kia môi trường ác liệt...

- Nếu không có, huynh có thể thu lại các thứ đi! Dương Khai không chờ hắn nói xong, liền phất phất tay.

- Ngươi nói cái gì? Tiêu Thần lập tức sắc mặt liền âm trầm, hung tợn trừng mắt nhìn Dương Khai, mùi vị uy hiếp không cần nói cũng biết.

- Không nghe rõ sao? Dương Khai toét miệng cười, sau đó nhích tới trước mặt Tiêu Thần, hô lớn:

- Tiêu huynh có thể cút!

Sau khi nói xong, lại rụt trở về, khẽ mỉm cười nói:

- Vậy mà nếu huynh còn không nghe rõ, thì ta cũng không có biện pháp!

Trên mặt Tiêu Thần ngay tức thì liên tục đổi sắc, lúc đỏ lúc trắng, nạt nhỏ:

- Tiểu tử ngươi hãy nhớ rõ!?

Trước mắt bao người, bị Dương Khai giễu cợt như vậy, tự nhiên là hắn mất hết mặt mũi. Mấu chốt nhất là, người khác cũng đều biết hắn không có vật Dương Khai muốn, nếu cứ tiếp tục dây dưa, chỉ sợ mọi người đều sẽ biết hắn muốn ỷ thế hiếp người...

Cố tình Dương Khai hoàn toàn không mảy may nể mặt mũi hắn.

- Cút đi!

Dương Khai không khách khí chút nào bĩu môi quát, rồi thúc dục pháp tắc không gian, đè ép tới hướng Tiêu Thần, như muốn hắn tống ra khỏi thiên địa vỡ nát này.

Nói tới không hổ là Tiêu Thần, trước đây Dương Khai dùng một chiêu này trực tiếp tống một võ giả Đạo Nguyên Cảnh ra ngoài, nhưng đến Tiêu Thần lại bị quấy nhiểu cản trở, một lực lượng pháp tắc kỳ bí quanh quẩn bên cạnh Tiêu Thần, cùng pháp tắc không gian đụng phải sụp đổ, khiến thân ảnh Tiêu Thần cũng biến thành lập loè, biến ảo khó hiểu.

Tình huống này ước chừng kéo dài thời gian mười hô hấp, Tiêu Thần mới không thể không chủ động thối lui ra ngoài.

Nếu tiếp tục lưu lại, hắn thật phải đánh nhau với Dương Khai, mà ở trong mảnh thiên địa quỷ dị kia, Tiêu Thần cũng cảm nhận một loại uy hiếp trí mạng, hắn không dám tiếp tục lưu lại.

Vọt ra ngoài 30 trượng, Tiêu Thần đầy mặt hung ác nham hiểm đưa mắt nhìn Dương Khai, cắn răng nghiến lợi một trận.

- Ôi! Lam Huân nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy trên mặt không ánh sáng, than một tiếng, sau đó xoay người đi tới hướng cửa ra.

Tiêu Thần thấy vậy, biến sắc, quay đầu nhìn Dương Khai phẫn nộ quát:

- Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi, tốt nhất ngươi cầu nguyện đừng rơi vào tay ta!

Để lại một câu ngoan độc, hắn vội đuổi theo Lam Huân.

Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ, cười híp mắt nhìn đám người Hạ Sanh, nói:

- Hạ huynh, linh đan thật chỉ còn lại có một viên cuối cùng, huynh không muốn đến xem sao?

Có thể nói, hắn thật ra muốn giao dịch viên linh đan này cho Hạ Sanh.

Dù sao bất kể như thế nào hắn cũng không thể mang ra ngoài, nếu mang đi ra ngoài kết quả duy nhất là bị mấy vị Đế Tôn Cảnh kia đoạt đi, rồi tùy tiện bồi thường cho một chút gì đó.

Về phần không công dâng tặng...

Dương Khai ngược lại không nghĩ tới. Thứ nhất, hắn cùng Hạ Sanh thật ra cũng không tính là quen thân lắm, cũng không có giao tình nhiều; thứ hai, Thái Diệu đan trân quý như thế, cho dù hắn tặng, Hạ Sanh cũng không muốn, càng không dám nhận.

Nếu Hạ Sanh thật nhận lấy Thái Diệu đan, thì coi như thiếu hắn một mối nhân tình lớn lao...

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement