Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)

Advertisement
Ba chỗ linh nhãn thượng phẩm, Dương Khai chiếm một chỗ, Bát Phương Môn chiếm một chỗ, chỗ thứ 3 do hai tông môn liên thủ chiếm giữ.

Còn lại 15 chỗ linh nhãn trung phẩm cũng lộn xộn đầy người.

Thực lực đệ tử Bát Phương Môn thật ra không đủ chiếm giữ một chỗ linh nhãn thượng phẩm, nhưng mọi người đều cố kỵ La Nguyên hung tàn, cho nên không dám chọc tới Bát Phương Môn. Trời mới biết khi nào La Nguyên trở về, lỡ như bị hắn bắt được, với thực lực đánh chạy hai Đại hộ pháp Cao Sơn Lưu Thủy, không ai có thể chống lại nổi.

Ở chỗ linh nhãn thượng phẩm của Dương Khai, hắn cùng Hoa Thanh Ti phối hợp thu nguyên tinh một hồi, bỗng biến sắc, căn dặn Hoa Thanh Ti: - Ta đi xuống xem thử.

Nguyên tinh không thể nào vô cớ phun ra từ dưới đất, Dương Khai đoán bên dưới linh nhãn này có huyền cơ gì, cho nên muốn đi sâu tìm hiểu. Hiện tại trên linh nhãn này có tấm lưới Kim Huyết Ti che phủ, ngăn cản nguyên tinh bắn ra, chỉ cần Hoa Thanh Ti nhặt nguyên tinh là được, mình không cần phải ở đây nữa.

Huống chi Lưu Viêm cũng có mặt, nếu có kẻ nào không có mắt tới cướp linh nhãn, hai người đủ sức giải quyết được.

- Ngươi cẩn thận! Hoa Thanh Ti nghe vậy cũng không ngăn cản, chỉ là ngưng trọng dặn dò.

Dương Khai gật đầu, người chợt lóe liền đi xuống bên dưới.

Giống như vừa rồi, chui vào trong linh nhãn, liền có lực cản rất lớn ập tới, muốn đẩy Dương Khai lên, trong đó còn xen lẫn vô số nguyên tinh rít gào bùm bùm đánh lên người.

Cả người Dương Khai đau đớn, cố nén vận chuyển nguyên lực, thi triển bí thuật không gian, thế mới dễ chịu hơn.

Một đường tiếp tục đi xuống, càng sâu thì lực cản càng lớn, mật độ linh khí cũng đậm đặc hơn.

Dương Khai lấy ra Huyền Giới Châu, mở ra một khe nứt trên Đế Bảo, đặt ở trước người, thả cho linh khí hỗn loạn cùng nguyên tinh chảy vào trong Tiểu Huyền Giới.

Không biết đi sâu bao nhiêu, xung quanh một mảnh trắng toát, không thấy được gì, thần niệm phát ra cũng chỉ được chừng 10 trượng, xa hơn sẽ bị linh khí vô tận cản trở.

Đến một lúc, Dương Khai chợt ngừng, đạp lên mặt đất.

Nơi này hẳn là đáy, hắn đứng cảm thụ một hồi, nhận ra dòng chảy tuôn trào, hơn nữa không gian trong này không nhỏ hẹp như hắn nghĩ, mà cực kỳ rộng lớn.

Sắc mặt cổ quái suy tư một hồi, mới thả ra thần niệm, cảnh giác dò xét xung quanh.

Vù vù vù... những khối nguyên tinh xen lẫn trong linh khí xung quanh, theo dòng chảy tuôn trào không ngừng bay lên trên.

Dương Khai vận chuyển mắt, nhìn thấu xung quanh, tìm ra hướng nguyên tinh bay tới, từ từ đi sang bên đó.

Trên đường, Huyền Giới Châu không ngừng cắn nuốt linh khí cùng nguyên tinh chỗ này, thu hoạch không thể tưởng tượng.

Không lâu sau, hắn dừng lại, ánh mắt ngưng tụ nhìn phía trước.

Ở trong thế giới tràn đầy linh khí hóa lỏng, trắng mịt mờ, có một thứ khổng lồ chặn phía trước, dù cách xa một chút, nhưng Dương Khai vẫn thấy rõ hình dáng mờ mờ.

Thứ to lớn đó không có khí tức sinh mệnh, không rõ là thứ gì, chỉ là tất cả nguyên tinh đều bắn ra từ nó.

Dương Khai trầm ngâm một hồi, bước tới gần.

Hắn đến trước bóng đen, nhìn gần, cuối cùng thấy rõ nó là gì.

Nhất thời, Dương Khai run run, thật lâu không nói ra lời.

Hồi lâu sau, hắn mới cất tiếng cười to, cực kỳ vui vẻ.

Hắn phát hiện thứ khổng lồ này rõ ràng là một núi mỏ nguyên tinh, những khối nguyên tinh to chừng nắm tay tách ra từ nó, sau đó theo dòng chảy linh khí hóa thành 18 chi nhánh, bay lên bên trên.

Nguyên tinh mà võ giả bên trên thu nhặt, đều tách ra từ núi mỏ này.

Núi mỏ toàn thể sáng bóng, không chút tạp chất, vô cùng tinh khiết, núi mỏ nguyên tinh to lớn như vậy, nhìn khắp Tinh Giới cũng không tìm được núi mỏ thứ hai, chỉ ở thời kỳ thượng cổ mới có vật như thế.

Âm thầm cảm thụ 18 nhánh trên núi mỏ, Dương Khai hiểu ra.

- 18 linh nhãn... còn nối liền nhau? Như vậy, nếu thu núi mỏ này, vậy người bên trên...

Hắn nhíu mày suy nghĩ một hồi, dần không kiềm chế được tâm tình kích động, thần niệm khổng lồ tuôn trào khỏi thức hải, ồ ạt xông ra như rồng, hóa thành lực lượng vô hình bao phủ núi mỏ.

Nháy mắt sau đó, Dương Khai biến sắc, hai má tái nhợt, mồ hôi thật to trào ra trên trán, cả người run rẩy.

Hắn vẫn xem thường thể tích núi mỏ này, với cường độ thần niệm của hắn hiện giờ cũng chỉ miễn cường bao phủ, không thể nhét vào Huyền Giới Châu.

Huyền Giới Châu tự thành một giới, tuy rằng có thể thu vào bất cứ gì, cùng với người sống, nhưng muốn thu vào cũng cần Dương Khai trả giá bằng thần thức, phải xem kích thước lớn nhỏ, nồng độ linh khí, lực chống cự... trả giá thần thức sẽ khác.

Cũng như Dương Khai lần đầu thu pháp thân v Huyền Giới Châu, lúc đó dù cho pháp thân không chống cự Dương Khai, thậm chí chủ động phối hợp, nhưng bởi thể tích quá lớn, vẫn làm cho Dương Khai mệt muốn hư thoát.

Núi mỏ này cũng như vậy, thế tích của nó nhỏ hơn nhiều so với pháp thân mới hình thành, nhưng mà là núi mỏ nguyên tinh, năng lượng tràn đầy, muốn thu vào thứ như thế, Dương Khai ước chừng mình cưỡng chế làm, sẽ tổn thương thức hải.

Nghĩ vậy, tâm thần khẽ động, truyền tin cho pháp thân trong Huyền Giới Châu.

Sau đó, lỗ hổng Huyền Giới Châu mở rộng ra, hóa thành khe nứt không gian thật lớn, nằm ngang trước Dương Khai.

Trên trán Dương Khai nổi ganh xanh, cả người run rẩy dữ dội, nguyên lực tuôn trào.

- Hành động! Bỗng nhiên hắn quát lên.

Sau đó, bên trong khe nứt không gian lớn vươn ra 2 cánh tay khổng lồ, vô cùng cứng rắn, đầy góc cạnh, đó là hai cánh tay của pháp thân.

Hai tay pháp thân vượt giới đi ra, vòng quanh ôm lấy núi mỏ vào vòng tay, mạnh mẽ dùng sức nhấc lên, cảnh tượng khủng bố như lực lượng cái thế quét ngang sông núi! Cũng chỉ có thân thể tộc Thạch Khổi mới có sức mạnh như vậy.

Đồng thời, thần niệm của Dương Khai tuôn trào như thủy triều, phối hợp pháp thần kéo núi mỏ vào khe nứt không gian.

Ầm ầm...

Tiếng động lớn vang lên.

Núi mỏ từ từ bốc lên, di chuyển từng chút một.

Sắc mặt Dương Khai càng thêm tái nhợt, cản người bị mồ hôi thấm ướt, trong đầu có cảm giác như ngàn vạn kim đâm.

Làm bừa như vậy, thần thức của hắn đã bị tổn thương.

Ôn Thần Liên bảy màu bùng lên hào quang, lực lượng êm dịu bù đắp thần niệm tổn hại, làm Dương Khai dễ chịu hơn.

Hai tay của pháp thân vượt giới đi qua cũng vang lên tiếng răng rắc, không ngừng có đá vụn rơi ra, ngay cả hắn cũng không chịu nổi trọng lượng như thế, làm người ta lo lắng không thôi.

Chỉ là nháy mắt, nhưng lại như ngàn vạn năm.

Ngay khi Dương Khai suýt không chống đỡ nổi, pháp thân trong Huyền Giới Châu bỗng nhiên mạnh mẽ kéo tay vào, trực tiếp kéo luôn núi mỏ nguyên tinh vào trong khe nứt không gian.

Đồng thời, Huyền Giới Châu lóe sáng, khép lại khe nứt.

Dương Khai lảo đảo, cảm thấy trong tai mắt mũi miệng toàn là mùi tanh mặn, mắt tóe sao, trời đất xoay chuyển, đứng không vững được, ngã ngồi xuống đất.

Đến lúc này, hắn mới bỗng thấy sợ.

Dù có Ôn Thần Liên hộ mệnh, nhưng làm chuyện liều mạng nguy hiểm như thế, nếu thần niệm chấn động mạnh dẫn tới thần hồn hỗn loạn, làm không tốt thì sau này sẽ không thể hồi phục được.

Mồ hôi lạnh chảy qua trán, cả người Dương Khai lạnh băng.

- Ai! Đột nhiên Dương Khai quay đầu, ánh mắt lóe lên lạnh băng, nhìn về một hướng, quát lớn: - Kẻ nào bên đó!

Sau đó, hắn nghe được tiếng bước chân.

Hiện tại hắn gần như hư thoát, không thể nhúc nhích, nếu thật có người muốn bất lợi với hắn, hắn muốn chạy trốn cũng không được. Cho nên Dương Khai liền cảnh giác, vội vàng hủy diệt dấu máu cùng mồ hôi, ngồi xếp bằng giả vờ tự nhiên.

Sau khi Dương Khai lên tiếng, tiếng bước chân khựng một chút, nhưng nhanh chóng chạy sang bên này, càng nhanh hơn.

Sắc mặt Dương Khai trở nên khó coi, ánh mắt trầm xuống, nhìn người đến.

Một lát sau, cái bóng nhỏ xuất hiện, dừng lại cách Dương Khai khoảng 30 trượng, dè dặt hỏi: - Là Dương đại sư?

Nghe được giọng nói này, Dương Khai nhướng mày, vẻ mặt cổ quái:

- Sao lại là ngươi?

Hắn phát hiện người này không ai khác, chính là bám mãi không gỡ được, Diệp Tinh Hàm.

Không ngờ cô ta cũng chạy xuống.

Dương Khai liền cảnh giác, lạnh lùng hỏi: - Ngươi không ở trên thu nguyên tinh, chạy xuống làm gì?

Tuy rằng không biết nữ nhân này tìm mình để làm gì, nhưng mình không quen biết với nàng, đã rõ ràng từ chối, nhưng cô ta vẫn cứ không chịu bỏ qua dây dưa mình, làm Dương Khai rất bực mình.

Diệp Tinh Hàm nói: - Thiếp thân không đủ thực lực, hơn nữa Thiên Diệp Tông lần này chỉ có mỗi thiếp thân đến đây, không thể tranh giành với người khác.

Giọng của nàng tràn đầy mất mát cô đơn.

- Nhìn thấy Dương đại sư đi xuống, thiếp thân cũng muốn xem thử... Đang nói, nàng bỗng ho khẽ.

- Ngươi bị thương? Dương Khai nhướng mày.

- Bị thương nhỏ... Diệp Tinh Hàm trả lời: - Lúc xuống, bị người đánh một cái.

Nghe vậy, Dương Khai cũng hiểu được chuyện gì.

Hiện tại mọi người đều chiếm giữ một linh nhãn, Diệp Tinh Hàm muốn xuống, nhất định là thông qua linh nhãn đi xuống, người ta sẽ cho rằng nàng muốn tranh cướp nguyên tinh, cho nên ra tay với nàng. Với tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh của nàng tự nhiên không thể bình yên, bị người ta đả thương cũng đương nhiên.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement