Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)

Advertisement
Dương Khai vừa nghe đã biết người này cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm mình. Ông ta sợ mình mơ ước bảo bối trong chiếc nhẫn, cho nên mới gieo xuống một cái cấm chế của huyết mạch lực cho chiếc nhẫn.

Dĩ nhiên, Diệp Sùng cũng không phải muốn ghim hắn, cấm chế này nhất định là đã có vào mấy vạn năm trước. Mặc dù hiểu rõ, nhưng trong lòng của Dương Khai vẫn có chút không thoải mái. Rõ ràng là đi cầu bản thân mình giúp đỡ chuyển giao vật, lại làm như bộ dạng đề phòng bị cướp vậy, người nào sẽ dễ chịu chứ?

Tuy nhiên Dương Khai cũng không biểu hiện ra, chỉ nhận lấy chiếc nhẫn nói: - Tiền bối yên tâm, ta nhất định sẽ giao cho Diệp tông chủ

- Rất tốt, rất tốt! Diệp Sùng hô nhỏ một hơi, dường như đặt xuống tảng đá lớn trong lòng vậy, nói tiếp: - Dĩ nhiên, bổn tọa cũng sẽ không để ngươi hỗ trợ không công.

Dương Khai nghe vậy, không khỏi trước mắt sáng ngời, biết đối phương đây là muốn cho mình chỗ tốt, lập tức mong đợi. Diệp Sùng không phải nói tức thì cho Dương Khai biết chỗ tốt gì, chỉ là như có điều suy nghĩ theo dõi Lưu Viêm bên cạnh hắn. Hai tròng mắt xanh biếc lóe lên hào quang cực kỳ phức tạp.

Ngay cả Lưu Viêm chỉ là thân thể của khí linh cũng bị ông ta nhìn chòng chọc có chút sợ hãi trong lòng, không nhịn được hơi tránh né ra phía sau Dương Khai. Đối phương là Đế Tôn tam tầng cảnh cường giả, mặc dù là nỏ mạnh hết đà, người nào biết ông ta có thể làm được chuyện gì?

Một hồi lâu, Diệp Sùng đạo dường như hạ quyết tâm vậy, mở miệng nói: - Ngươi có thể đi vào trong sơn động đợi bổn tọa trước, có thể tìm được một cuộc cơ duyên.

Dương Khai vội nói: - Mời tiền bối công khai.

Diệp Sùng nói: - Cơ duyên đến, ngươi khắc biết, nếu không đến, hỏi cũng vô dụng!

Gương mặt của Dương Khai hiện lên hắc tuyến. Lời nói này của đối phương tương đương không có nói. Nếu muốn cho mình chỗ tốt, lại không đại phương chỉ rõ, ngược lại ẩn giấu che đậy như vậy, có vẻ quá mức không phóng khoáng. Tuy nhiên đối phương dù sao cũng là lão tiền bối của mấy vạn năm trước.

Dương Khai cũng lười chấp nhặt cùng ông ta, càng không có hứng thú đi theo ông ta nói lời cảm tạ. Đối với Dương Khai mà nói, chuyến này vào đây chỉ là giúp Thiên Diệp Tông chữa trị pháp trận không gian, có thể cùng Diệp Sùng đối thoại cũng chỉ là tình cờ. Chiếc nhẫn của ông ta Dương Khai vốn cũng không có ý định làm của riêng.

Dĩ nhiên... nếu không phải Diệp Sùng gieo huyết mạch cấm chế trên dưới chiếc nhẫn thì hắn nhất định phải quan sát rập in một phen trước, mới có thể trả lại cho ông ta. Khôi lỗi chi đạo hắn cũng rất cảm thấy hứng thú. Nhưng là bây giờ có huyết mạch chế ước, Dương Khai đương nhiên không thể đi dò xét trong chiếc nhẫn có thứ tốt gì.

Nếu hắn làm như vậy, không làm được sẽ có cái gì cắn trả. Diệp Sùng là Đế Tôn tam tầng cảnh cường giả, ai biết ông ta có để lại bẫy rập nguy hiểm gì trên huyết mạch cấm chế đó hay không.

Ngay vào lúc Dương Khai âm thầm oán thầm, Diệp Sùng bỗng nhiên lại hỏi: - Giờ này đã trải qua bao lâu?

Dương Khai cau mày đáp: - Thời hạn cụ thể không biết, ước chừng có mấy vạn năm.

- Mấy vạn năm... Diệp Sùng ngẩn ngơ. Ngay sau đó cười khổ không ngừng: - Tình huống hiện giờ của Thiên Diệp Tông như thế nào? Trong tông có nhiều cao thủ không?

Dương Khai nói: - Nếu như tiền bối là hỏi Đạo Nguyên Cảnh cao thủ, quả thật có không ít. Về phần Đế Tôn Cảnh, một người cũng không có.

Diệp Sùng thở dài nói: - Là bổn tọa làm liên lụy tông môn a! Trong giọng nói của ông ta có tự trách cùng hối hận sâu đậm. Năm đó nếu không phải ông ta bảo thủ, không để ý khuyên can mang tất cả công pháp cùng bí thuật vào bí cảnh, muốn tìm hiểu đem thân mình luyện chế khôi lỗi, lấy thân thành tựu đại đạo thuật, Thiên Diệp Tông cũng sẽ không biến thành như bây giờ. Cuối cùng ông ta thất bại.

Vào một khắc thất bại đó ông ta đã biết bản thân mình sai rồi. Ông ta coi thường quyền uy của thiên đạo, cho là mình nhất định có thể thành công. Ông ta dự liệu được Thiên Diệp Tông xuống dốc, cho nên đem hết toàn lực để lại một tia tàn hồn trên người Thi Khôi, mấy vạn năm sau, chờ được Dương Khai. Thấy bộ dáng của ông ta như thế, Dương Khai cũng khó mà nói điều gì.

Sau khi Diệp Sùng thở dài, bỗng nhiên rủ đầu xuống, cụp xuống ở bộ ngực. Tia sáng xanh biếc trong hai con mắt từ từ mờ đi, mãi cho đến tiêu tán không thấy. Ngay sau đó, một luồng khí tức màu đen bay dật ra từ đỉnh đầu của Thi Khôi, hóa thành hư vô.

Dương Khai biết, vị tông chủ mấy vạn năm trước của Thiên Diệp Tông này đã hoàn toàn bỏ mình, hiện tại ngay cả một tia tàn hồn đều không còn dư lại. Sau khi mất đi tàn hồn cuối cùng, thân thể của Thi Khôi bỗng nhiên một tiếng vù vù, trực tiếp tán giá, biến thành một bãi xương trắng.

Dương Khai hí hư không dứt. Mặc dù là võ giả cường đại cũng có lúc biến thành hoàng thổ. Diệp Sùng lấy thân chứng cứ thiên đạo, làm sao không phải muốn có một bộ thân thể bất tử. Đáng tiếc ông ta ngay cả thiên tài ngút trời, cũng vẫn như cũ đánh không lại pháp tắc thiên địa ước thúc.

Đế Tôn tam tầng cảnh cũng như thế này, muốn bất tử bất diệt làm sao gian khổ thế chứ? Cũng không biết 10 đại Đế Tôn kia có thể làm được hay không? Cái ý niệm này dâng lên, Dương Khai lại chậm rãi lắc lắc đầu.

10 đại Đế Tôn cũng nhất định là không làm được loại trình độ này. Nếu không như thế, nhân vật như Phệ Thiên Đại Đế, Tuế Nguyệt Đại Đế cũng sẽ không bỏ mình. Hắn thật ra có chút hy vọng, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là muốn luyện hóa hết một gốc cây Bất Lão Thụ mới được.

Lời đồn rằng sau khi luyện hóa Bất Lão Thụ sẽ có thể lấy thành tựu bất tử bất diệt thân, cũng không biết là thật hay giả. Hí hư xong một trận, tâm trạng của Dương Khai phập phòng, sau đó cùng với Lưu Viêm mang thi thể hài cốt của Diệp Sùng vùi lấp ngay tại chỗ. Hắn không chôn quá cẩn thận, bởi vì đợi sau khi pháp trận truyền tống chữa trị, Diệp Hận khẳng định sẽ đến đây một chuyến.

Chuyện như vậy giao cho Diệp Hận thì tốt rồi, dầu gì cũng là tổ tiên của ông ta, chắc chắn sẽ làm một buổi tang lễ long trọng. Sau khi xử lý xong thi thể hài cốt của Diệp Sùng, Dương Khai mới dẫn Lưu Viêm đi vào sơn động trước đó đã gặp Diệp Sùng.

Diệp Sùng nói trong sơn động có một cuộc cơ duyên, Dương Khai nghi thần nghi quỷ. Bởi vì trước đó hắn vào sơn động tuy rằng chưa kịp cẩn thận dò xét, nhưng cũng không phát hiện địa phương gì đặc biệt.

Lưu Viêm cũng nghi ngờ không hiểu, đi theo phía sau Dương Khai hỏi: - Chủ nhân, lúc trước khi Diệp tiền bối nói có cơ duyên, vì sao nhìn tôi chằm chằm như thế?

- Vì ngươi đẹp. Dương Khai thuận miệng đáp.

- Nói càn! Lưu Viêm giận lên liếc Dương Khai một cái. Tuy rằng nàng tự nhận là biến ảo hình người không xấu xí, nhưng Diệp Sùng làm sao bởi vì điều ấy mà nhìn nàng chằm chằm. Người ta năm đó là đứng đầu tông môn tông chủ, dạng nữ nhân gì chưa từng thấy qua chứ?

Dương Khai cười ha hả, nói: - Nhất định là nhìn ra bản thể của ngươi, cho nên liếc mắt nhìn nhiều chút, không có gì là kỳ quái.

- Tôi nghĩ cũng là bởi vì nguyên nhân này. Lưu Viêm tán đồng gật đầu. Hai người nói chuyện, không mấy chốc lại lần nữa rẽ trở lại sơn động. Bởi vì duyên cớ Diệp Sùng nói có cơ duyên, chuyến này tiến vào đây Dương Khai đã mở ra hết thần thức lực, vừa đi vừa tìm tòi, cẩn thận vô cùng. Nhưng đi suốt đến tận cùng bên trong cũng không có phát hiện bất kỳ chỗ khả nghi.

- Không biết là có gạt người không nhỉ? Dương Khai có chút buồn bực. Diệp Sùng đề phòng hắn như phòng cướp vậy, huyết mạch cấm chế trên dưới chiếc nhẫn còn chưa tính, có thể nói không phải ghim hắn, nhưng nếu như nói một cuộc cơ duyên đó cũng là gạt người thì thật quá đáng.

Bản thân mình vốn dĩ không trông cậy đòi được chỗ tốt gì từ trên tay của Diệp Sùng, đối phương nếu chủ động nói gạt người, vậy thì không phải là vấn đề phẩm đức.

Không tin như vậy, Dương Khai lại đang tìm tòi mấy lần ở tầng dưới chót nhất. Hắn thậm chí dùng thần niệm xuyên thủng vách đá, thăm dò vào bên trong, lại vẫn như cũ không phát hiện mảy may. Nhưng thật ra Lưu Viêm bỗng nhiên nhìn chằm chằm không ngừng một khối hòn đá hình trứng.

- Có gì dị thường sao? Dương Khai hỏi.

Lưu Viêm đáp: - Chủ nhân, tảng đá này dường như không phải đá bình thường.

Dương Khai nghe vậy, mày nhướng lên, lập tức phóng ra thần niệm quét tới trên hòn đá. Lúc trước hắn cũng dò xét qua tảng đá này, lại không thế nào để ý, bởi vì hòn đá này ngay cả dao động linh khí cũng không có, hiển nhiên nó không phải là thiên tài địa bảo gì. Nhưng bây giờ khi tra xét lần nữa, Dương Khai lại phát hiện một chút chỗ không tầm thường. Tảng đá này có thể cắn nuốt hết thần niệm của hắn dò xét, khiến thức hải của hắn hơi tê rần.

- Hả... Dương Khai kinh nghi:

- Cơ duyên trong miệng của Diệp Sùng chẳng lẽ là tảng đá này? Cả sơn động không có những địa phương nào khác khả nghi, chỉ có tảng đá hình trứng này có chút cổ quái, nếu là thật sự có cơ duyên, đó nhất định chính là vật này. Chỉ là một tảng đá có thể làm cái gì?

Chẳng lẽ là vật liệu luyện khí đứng đầu hay sao? Gương mặt của Dương Khai không hiểu. Vật liệu luyện khí hắn không cần a. Đế Bảo trên tay hắn cũng có vài món, căn bản không cần luyện chế bí bảo gì. Lưu Viêm cũng là gương mặt vẻ mờ mịt, đưa tay sờ soạng hòn đá kia, muốn nhìn một chút đồ chơi này rốt cuộc có gì cổ quái.

- Đừng! Dương Khai vội vàng ngăn trở, hắn tuy rằng không biết tảng đá này có gì cổ quái, nhưng trước khi chưa dò xét ra diện mục chân thật của nó, tùy tiện xúc động hiển nhiên không tốt lắm. Huống chi, đây chính là quái thạch mà ngay cả thần thức của hắn cũng có thể cắn nuốt. Nhưng lời của hắn hô ra đã muộn một chút.

Lưu Viêm đã sờ được quái thạch. Nàng nghe được Dương Khai kêu gọi, nàng theo bản năng muốn rút tay về. Nhưng lúc này, trong quái thạch bỗng nhiên truyền đến một cỗ lực hút cực mạnh. Lực hút đó mãnh liệt, càng khiến cho Lưu Viêm không có lực phản kháng chút nào, chỉ kịp kinh hô một tiếng liền trực tiếp bị hút vào, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Dương Khai lập tức sắc mặt đại biến. Lưu Viêm tuy rằng có thể biến ảo hình người, khiến người ta nhìn lên giống như một mỹ nhân sống sờ sờ vậy. Nhưng xét đến cùng nàng vẫn không có thân thể, không tính là vật còn sống.

Thân thể của nàng chỉ được tạo thành từ năng lượng thuần túy, chẳng qua là năng lượng kia nồng đậm tới trình độ nhất định mới như chân nhân vậy. Quái thạch này cũng không biết là thứ quỷ gì, lại hút Lưu Viêm vào trong đó rồi, cái này tính làm sao đây?

Dương Khai không do dự chút nào, thúc giục nguyên lực, vỗ một chưởng trên quái thạch. Một tiếng vang ầm thật lớn, mắt thường có thể thấy được, trên quái thạch bị Dương Khai vỗ ra một cái chưởng ấn rõ ràng lại quỷ dị không vỡ nát như vậy, ngược lại sau khi hắn thu tay lại thì từ từ khôi phục. Trước sau không được 10 hơi thở, quái thạch lại khôi phục nguyên dạng, căn bản nhìn không ra dấu vết bị Dương Khai công kích.

- Tố Ức Lưu Kim sao? Dương Khai hơi biến sắc mặt, tuy nhiên rất nhanh liền ý thức được không đúng. Tố Ức Lưu Kim mặc dù là vật liệu luyện khí đứng đầu nhất, bất kỳ bí bảo gia nhập một tia đều có thể có chức năng thần kỳ tự mình chữa trị. Cho dù tổn thương lớn hơn nữa cũng có thể từ từ tự mình chữa trị trở về.

Nhưng hắn biết Tố Ức Lưu Kim tuyệt đối không phải bộ dáng này. Hắn vốn định vỗ nát quái thạch cứu ra Lưu Viêm, nhưng dưới một kích đã biết không đùa. Quái thạch này không chỉ cứng rắn lại vô cùng cứng cỏi, căn bản vỗ không nát. Mà sau khi Lưu Viêm bị hút vào quái thạch, Dương Khai liền cảm giác sự liên lạc không hiểu giữa mình cùng Lưu Viêm từ trước tới nay đã đứt đoạn.

Lưu Viêm là khí linh thân, Dương Khai lúc trước luyện hóa lò luyện khí bản thể của nàng, giữa hai người một mực có một tầng liên lạc vô hình. Đã nhiều năm như vậy cũng chưa từng đứt đoạn, nhưng bây giờ thì không còn sót lại chút gì. Sắc mặt của Dương Khai tái nhợt, nghĩ đến Lưu Viêm bỏ mình. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì cái gì sự liên lạc giữa hai người đứt đoạn. Dương Khai trong nháy mắt tim như bị đao cắt, tâm tình vô cùng nặng nề.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement