Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)

Advertisement
Mùi máu tanh bùng lên cao, ở trong mảnh thiên địa bị phong tỏa, trở thành địa ngục nhân gian.

Không rõ Thạch Thương Anh sử dụng tuyệt chiêu gì, lại không chết ngay, điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, kéo dài hơi tàn, nhưng khí tức tử vong không ngừng đến gần, hắn chỉ có thể gào khóc cầu xin: - Tông chủ, ta sai, tông chủ tha cho ta một lần, ta nhất định hối cải!

Đến lúc này, cuối cùng hắn hiểu được mình đứng sai bên, nếu sớm biết tổ tông để lại Thiên Khôi mạnh mẽ như vậy, hắn làm sao có hai lòng? Chỉ sợ sẽ còn tích cực hơn cả Diệp Hận, vùi đầu nghiên cứu làm sao sử dụng bí thuật Thiên Khôi.

Nhưng bây giờ nghĩ những điều này thì có ích gì? Tứ đại Thiên Khôi xuất thế, không ra tay gì, chỉ kết thành sát trận, làm cho kẻ xâm phạm toàn quân bị diệt, hắn làm sao sống nổi?

Hắn đành cầu khẩn Diệp Hận, mong có thể nể tình cộng sự, tha cho không chết.

Lưu Viêm quay sang Diệp Hận, trưng cầu ý kiến của hắn.

Diệp Hận bình thản, nhàn nhạt nói:

- Khi ngươi ra tay đánh lén ta, mở ra đại trận hộ sơn tông môn, khoảng khắc đó, ngươi đã không còn là người Thiên Diệp Tông.

Thạch Thương Anh hoảng loạn, gào thét: - Tông chủ đại nhân, những năm qua Thạch mỗ hết mực trung thành với tông môn, không có công lao cũng có khổ lao, xin tông chủ tha mạng.

Diệp Hận chầm chậm lắc đầu, nói với đối Lưu Viêm: - Cô nương ra tay đi, ta không muốn nghe hắn nói nữa.

Nếu nói trước kia Thạch Thương Anh vẫn không hợp với hắn, có xung đột lý niệm, Diệp Hận cũng sẽ không hạ thủ. Dù sao nói thế nào Thạch Thương Anh cũng suy tính cho tương lai tông môn, tìm đường ra, dù có một chút lòng riêng cũng thường tình, từng có lúc Diệp Hận cũng hoài nghi mình một mực kiên trì đạo khôi lỗi là có đúng hay không.

Nhưng hắn tuyệt đối đừng nên chủ động mở ra đại trận hộ sơn, khiến đệ tử tông môn bị tàn sát.

Nếu hôm nay bỏ qua cho Thạch Thương Anh, vậy hơn ngàn đệ tử đã chết làm sao nhắm mắt?

Cho nên Thạch Thương Anh nhất định phải chết!

Lưu Viêm nghe thế, khẽ gật đầu, thần niệm vừa động, vô thượng sát thế Tứ Tượng Giai Sát cùng đánh về phía Thạch Thương Anh.

Bằng mắt thường cũng thấy được thân thể Thạch Thương Anh căng ra như trái bóng, sau đó nổ thành sương máu, chết mất xác.

Đến lúc này, võ giả xâm nhập Thiên Diệp Tông không còn một ai, toàn bộ chết trong sơn cốc này.

Hai tay Lưu Viêm kết ấn, tứ tượng Thiên Khôi dần thu liễm sát thế, ngồi xuống tại chỗ.

Mùi máu tanh nồng nặc, trong sơn cốc yên ắng, Diệp Hận nhìn xung quanh, dù được an ủi, nhưng vẫn còn bi thương.

Lần này Thiên Diệp Tông tổn thất không nhỏ, nếu không phải đến lúc cuối cùng Dương Khai xuất hiện kéo dài một hồi, chỉ sợ đã bị hủy luôn căn cơ. Làm cho Diệp Hận may mắn, là Dương Khai bình yên trở về từ bí cảnh, còn mang về bí thuật sử dụng Thiên Khôi.

- Phụ thân... Diệp Tinh Hàm gọi nhỏ, nâng đỡ lão cha, thấy hắn tuổi già sức yếu, mắt không khỏi đỏ lên.

Diệp Hận khoát tay, nghiêm túc chắp tay với Dương Khai: - Đại ơn của Dương thiếu, Diệp Hận cùng trên dưới Thiên Diệp Tông cả đời không quên.

Dương Khai cười khẽ: - Diệp tông chủ không cần khách khí, ta cũng không góp công sức gì, có thể một hơi đánh tan cường địch, cũng là nhờ Thiên Khôi của quý tông.

Nói rồi, hắn liếc sang tứ tượng Thiên Khôi, trong lòng tính toán nếu có thể mang theo chúng bên mình thì tốt biết bao. Hắn đã thấy được uy lực của tứ tượng Thiên Khôi, dù rằng tiêu diệt đám người Khưu Trạch có chút dao trâu mổ gà, nhưng Dương Khai dám khẳng định, trong trận chiến vừa rồi, tứ tượng Thiên Khôi còn chưa dùng tới 1% uy năng.

Nếu như mở ra toàn bộ uy lực của Thiên Khôi, không biết sẽ như thế nào.

Ngừng một chút, hắn lại nói: - Vừa xong đại chiến, Diệp tông chủ hẳn còn nhiều chuyện phải xử lý, chúng ta không quấy rầy, đợi Diệp tông chủ xử lý xong chuyện tông môn, chúng ta mới nói chuyện.

Diệp Hận tự nhiên hiểu hắn chỉ gì, cũng biết bây giờ không phải lúc để nói chuyện, liền gật đầu: - Được, được. Tinh Hàm, đưa Dương thiếu cùng vị này đi nghỉ ngơi, ta xử lý xong chuyện tông môn rồi đến chào hỏi.

...............

Diệp Tinh Hàm đưa đoàn người Dương Khai về đại điện trên đỉnh núi, liền bước đi.

Hiện tại trong Thiên Diệp Tông có rất nhiều chuyện phải làm, chẳng những phải sửa chữa đại trận tông môn, còn có rất nhiều đệ tử bị thương cần chăm sóc, Diệp Tinh Hàm tự nhiên không thể ở lại đây.

Đợi nàng đi rồi, mấy người Xích Nguyệt mới nhìn sang Dương Khai, toàn là ý hỏi.

Chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, bọn họ còn rất nhiều điều không rõ.

Dương Khai nói: - Vào phòng ta rồi nói.

Một lát sau, mọi người vào phóng, Dương Khai mới mỉm cười, giới thiệu Hoa Thanh Ti cho mọi người.

Trước đó dù hắn căn dặn Hoa Thanh Ti bảo vệ mấy người Xích Nguyệt, nhưng Hoa Thanh Ti vẫn không lộ mặt, thẳng đến khi Thạch Thương Anh phái người tới bắt, Hoa Thanh Ti mới đột ngột ra tay đả thương người tới.

Tuy nhiên nàng không giới thiệu bản thân, chỉ nói với mấy người Xích Nguyệt, nàng là bạn của Dương Khai.

Hiện tại nghe Dương Khai giải thích, thế mới rõ hành động của Hoa Thanh Ti đều được Dương Khai âm thầm căn dặn.

- Vậy... tiểu muội muội này là ai?

Xích Nguyệt mờ mịt nhìn Lưu Viêm, nàng luôn cảm thấy Lưu Viêm có điều cổ quái, nó không phải là nguy hiểm, mà nàng cảm thấy khí tức của Lưu Viêm không giống người khác.

Huống chi, một tiểu cô nương khoảng 7-8 tuổi lại có thực lực Đạo Nguyên tam tầng cảnh mạnh mẽ, chuyện này thật là khó tin.

So sánh với Lưu Viêm, mấy người Xích Nguyệt cảm thấy mình yếu ớt quá đáng.

Dương Khai cũng không biết phải giải thích quan hệ giữa mình và Lưu Viêm thế nào, ngược lại Lưu Viêm trực tiếp đứng lên, duyên dáng hành lễ, du dương nói: - Lưu Viêm là nô tỳ của chủ nhân, bái kiến các vị đại nhân!

- Chủ nhân? Nô tỳ? Xích Nguyệt ánh mắt cổ quái nhìn Dương Khai, hừ lạnh nói: - Nhìn không ra, ngươi còn có ham mê này.

Ngả Âu cũng trào phúng nhìn Dương Khai: - Ngươi làm chuyện này, mấy người Tuyết Nguyệt có biết không?

Hai vị này, một là mẹ vợ, một là cha vợ, dù không phải cùng một nhà, nhưng nói sao cũng là trưởng bối của Dương Khai, suy xét chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ cho Phiến Khinh La cùng Tuyết Nguyệt, chỉ sợ Dương Khai đến Tinh Giới hoa lệ, không giữ được mình, quên mất bạn đời ở Tinh Vực cố hương, cho nên giọng nghiêm khắc, có ý cảnh cáo.

Dương Khai lau mồ hôi lạnh, nói: - Lưu Viêm à, liên hệ tâm thần giữa chúng ta đã đứt, về sau ngươi là thân tự do, không cần phải gọi ta như vậy.

Lưu Viêm nhướng mũi, nói: - Chủ nhân không cần ta nữa?

Dương Khai nói:

- Đương nhiên không phải vậy, ý của ta là nói ngươi đã có thân tự do, vậy sau này muốn làm gì cũng được. Nếu ngươi muốn ở cạnh ta thì tự nhiên không thể tốt hơn, nhưng muốn một mình đi ra lịch lãm, cũng tùy ý ngươi.

Lưu Viêm có được thân thể Linh Khôi, liên hệ tâm thần giữa nàng và Dương Khai đã bị cắt đứt, cho nên hiện tại Lưu Viêm quả thật là thân tự do. Nàng có tư duy, có thân thể, có thể coi hiện tại nàng là người sống sinh động, chỉ là cấu tạo không giống người thường.

Nghe vậy, Lưu Viêm nghiêm nghị suy ngẫm, bỗng mỉm cười nói: - Nếu là vậy, ta lựa chọn luôn đi theo chủ nhân là được, chủ nhân xin đừng đuổi ta đi.

Hoa Thanh Ti trợn mắt, hừ nói: - Hắn dám!

- Lúc nào ta muốn đuổi nàng đi? Dương Khai tràn đầy oan uổng, nghĩ lại, vội chuyển đề tài: - Đúng rồi, Lưu Viêm, Thiên Khôi kia...

Như đã sớm biết Dương Khai có ý quỷ gì, hắn chưa nói hết, Lưu Viêm đã nghiêm mặt: - Điều khiển Thiên Khôi tiêu hao quá lớn, nó không phải là tiêu hao với ta, mà là bản thân Thiên Khôi. Chỉ một chút vừa rồi, ta tính ra chúng đã tiêu hao phải cả triệu nguyên tinh.

- Nguyên tinh? Cả triệu? Dương Khai trợn mắt cứng lưỡi.

Lưu Viêm gật đầu: - Không sai, trong cơ thể Thiên Khôi vốn đã tồn trữ rất nhiều nguyên tinh, cho nên ta mới sai khiến chúng hành động được, hơn nữa phải là nguyên tinh thượng phẩm mới được.

Dương Khai hít vào một hơi lạnh.

Lúc đó thời gian mà tứ tượng Thiên Khôi hành động tuyệt đối không quá 30 nhịp thở, hơn nữa chúng cũng chỉ kết thành Tứ Tượng Giai Sát Trận, không có ra tay thật sự. Ngay cả như thế cũng tiêu hao cả triệu nguyên tinh thượng phẩm, đổi ra là 100 triệu nguyên tinh hạ phẩm, vậy là nghĩa là gì?

- Thiên Khôi dĩ nhiên mạnh mẽ, nhưng phải có đủ tiền vốn mới dùng được. Lưu Viêm bổ sung.

- Nói như vậy, những Thiên Khôi này để ở Thiên Diệp Tông chẳng phải thành trang trí.

Dương Khai đánh giá Thiên Diệp Tông nhất định cũng không đủ nguyên tinh cho Thiên Khôi hành động lần nữa, cho nên dù trả lại công pháp, bí thuật cho bọn họ, cũng không thể nào làm thực lực Thiên Diệp Tông tăng lên.

- Không phải! Lưu Viêm lắc đầu, giải thích: - Căn nguyên năng lượng của những Thiên Khôi này trong Thiên Diệp Tông có hai loại, một là nguyên tinh tồn trữ trong người, còn lại là địa mạch Thiên Diệp Tông.

Dương Khai chợt động, hỏi:

- Ngươi nói là địa mạch trong Bí cảnh?

Lưu Viêm nói: - Không sai. Lúc trước ngài chỉ sửa chữa trận pháp bí cảnh, không hoàn toàn mở ra cửa vào, cho nên không thể mượn được lực địa mạch. Nhưng nếu như mở ra hoàn toàn, Thiên Khôi sẽ có thể mượn lực địa mạch hành động, đến lúc đó tiêu hao số lượng nguyên tinh giảm mạnh, Thiên Diệp Tông có thể gánh chịu nổi. Ngừng một chút, nàng nói: - Nhưng nếu chủ nhân muốn lấy một hai Thiên Khôi ra chơi, vậy phài tiêu tốn nguyên tinh cho chúng hoạt động.

- Hiểu rồi. Dương Khai khẽ gật đầu.

Nếu hắn mang đi Thiên Khôi, nhất định không thể mượn lực địa mạch, nhưng mà... trong tay hắn có Địa Mạch Châu, ở ngay dưới vườn thuốc, hơn nữa hắn cũng không thiếu nguyên tinh.

Cho nên dù biết tiêu hao khổng lồ, Dương Khai vẫn muốn lấy một hai con Thiên Khôi mang theo mình, thứ này có thể phát huy ra thực lực Đế Tôn Cảnh, tuyệt đối là thứ tốt.

Nửa canh giờ sau, mọi người rời đi, về phòng mình tu luyện.

Hôm nay đánh một trận, làm cho đoàn người Xích Nguyệt ý thức được không đủ tu vi.

Ở Tinh Vực cố hương, mỗi người bọn họ đều là bá chủ một phương, dậm chân là làm hành tinh đang ở phải rung chuyển, nhưng đến Tinh Giới, bọn họ chỉ là tiểu nhân vật bình thường mà thôi.

Bọn họ gấp gáp muốn tăng lên thực lực.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement