Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)

Advertisement
Người thanh niên cười hà hà, nói: - Vị đại nhân này đừng nghiêm túc như thế chứ, vừa rồi ta cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, cũng không phải thật muốn mắng các người. Được rồi được rồi, giờ ta muốn đi vào cửa hàng này mua một ít đồ, có thể làm phiền các vị nhường đường một chút hay không?

Câu nói hờ hững bình thường này cũng không biết có ma lực gì, mà đầu lĩnh hộ vệ quân kia hơi chần chờ một chút, sau đó lại thật né thân mình qua một bên, để cho một nam một nữ kia đi vào cửa hàng.

Các hộ vệ phủ thành chủ khác đều lộ vẻ mặt cổ quái đánh giá thống lĩnh của mình, có lòng muốn hỏi rõ lại không dám lỗ mãng, mỗi người đều đầy bụng nghi hoặc.

- Làm cái gì vậy? Trong quán trà cách đó không xa, vị Đạo Nguyên tam tầng cảnh phụ trách giám thị Thanh Dương Các kia nhảy dựng lên, vội vàng thả ra thần niệm chất vấn thống lĩnh hộ vệ quân: - Ngươi làm sao vậy?

- Cổ đại nhân! Thống lĩnh hộ vệ quân nghe truyền âm, vội vàng nghiêm mặt đáp.

- Không phải đã cho ngươi biết, không được cho bất kỳ kẻ nào đi vào sao? Ngươi dám cãi lệnh của bổn tọa? Quả thực ăn gan báo tim gấu mà!

- Ta cho người đi vào ư? Thống lĩnh hộ vệ quân kia nghe vậy cả kinh, bất quá rất nhanh, hắn cũng nhớ tới việc làm của mình vừa rồi, thoáng cái trên trán hắn mồ hôi lạnh nhỏ giọt, sắc mặt trắng bệch nói: - Ta sao lại cho người đi vào...

Vừa rồi cũng không biết làm sao lại làm như vậy, tuy rằng đầu óc hắn thanh tỉnh, nhưng lại không thể chống lại câu nói của người thanh niên kia, mình lại ngoan ngoãn nhường đường, để thanh niên kia đi thẳng vào bên trong Thanh Dương Các.

Nếu không có vị Cổ đại nhân này truyền âm, chỉ sợ hắn còn không nhớ lại.

- Công kích thần hồn! Cổ đại nhân vừa thấy sắc mặt của thống lĩnh như thế, liền biết nhất định là hắn trúng bí thuật thần hồn, dẫn tới không làm chủ bản thân mình.

- Cổ đại nhân! Vậy làm sao bây giờ? Muốn thuộc hạ dẫn người đi vào bắt người kia ra hay không? Thống lĩnh hộ vệ quân nhỏ giọng hỏi.

- Không vội! Người này dường như rất lợi hại. Hơn nữa cũng không biết hắn tới nơi này làm gì, có thể thật chỉ là tới mua đồ, trước nhìn xem hẵn tính! Cổ đại nhân trả lời.

- Dạ!

Bên trong cửa hàng, Dương Khai cùng Trương Nhược Tích nhìn xung quanh, phát hiện cửa hàng này rất nhỏ, hơn nữa hàng hóa bên trong cũng không nhiều, giá trị cũng không cao, đặt lẫn lộn linh tinh.

Ở gần quầy bán, ngồi hai người giúp việc, tu vi thấp kém. Thời khắc này đều đang mày ủ mặt ê, gương mặt như cha mẹ chết, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hộ vệ quân phía ngoài, trong miệng vô ý thức rên rĩ: - Xong rồi xong rồi, cái này xong rồi! Chưởng quỹ cũng không biết chọc tới chuyện gì? Cái này xong đời rồi!

Hai người giúp việc này dường như thần kinh cực kỳ căng thẳng, Dương Khai cùng Trương Nhược Tích đi vào bọn họ cũng không có phát hiện.

Dương Khai nhìn lướt qua bọn họ một cái, cũng không có để ý tới bọn họ, mà ngẩng đầu quan sát phía sau cửa hàng, rồi bước thẳng vào hậu viện.

Xuyên qua một dãy hành lang, đi tới một nơi giống như vườn hoa nhỏ, Dương Khai đi tới trước một gian phòng gần đó, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

- Người nào? Bên trong bỗng nhiên truyền ra thanh âm của một nữ nhân. Nghe ra vô cùng mệt mỏi tiều tụy, dường như đã nhiều ngày không có ngủ nghỉ.

Dương Khai trầm giọng nói: - Mua đồ!

Nữ nhân bên trong im lặng một lúc, rồi nói: - Gần đây cửa hàng có chút phiền phức, tạm thời nghỉ bán, mời khách quan trở về đi!

Dương Khai không khỏi xụ mặt xuống, nói: - Bổn thiếu từ Nam Vực ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này, chỉ muốn mua đồ vật, cô lại bảo ta đi trở về ư?

- Nam Vực...

Bên trong lập tức truyền ra một tiếng hô nhỏ, ngay sau đó, một luồng gió cuốn qua, cửa phòng "két" một tiếng liền mở ra, rồi một thiếu phụ gương mặt tiều tụy xuất hiện ở trước mắt Dương Khai.

Thiếu phụ này thoạt nhìn chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc một thân quần áo khéo léo, sắc đẹp tuy rằng không tính là xuất chúng, nhưng cũng tương đối dễ nhìn.

Tuy nhiên có khả năng gần đây trên người nàng đã xảy ra biến cố gì, cho nên hai mắt của nàng hơi hiện lên một chút tơ máu, hốc mắt lõm sâu, nhưng đôi mắt đẹp lại sáng quắc quan sát Dương Khai, dường như muốn từ trên người hắn nhìn ra một đóa hoa.

- Ngài... thật đến từ Nam Vực? Thiếu phụ khẩn trương hỏi.

Dương Khai gật gật đầu: - Không sai!

Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra thiếu phụ này chỉ có tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, hơn nữa dường như khí tức có chút hư nhược, không có tu vi của Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, cũng tuyệt đối không phát huy ra được thực lực phải có.

Cũng không biết là nàng không nỗ lực tu luyện, hay bởi vì tu luyện ra đường rẽ gì chăng...

- Có vật gì chứng minh không? Thiếu phụ do dự không yên tâm hỏi.

Dương Khai mỉm cười, đưa tay lấy ra Thanh Dương Kim Lệnh nhá một cái trước mặt nàng.

Thiếu phụ đôi mắt đẹp chợt sáng lên, một chút đề phòng lập tức biến mất không thấy, dường như gặp được thân nhân, sắc mặt khẩn trương tức thì buông lỏng xuống, né thân mình qua một bên, nói: - Vào trong rồi nói!

Dương Khai gật gật đầu, cùng Trương Nhược Tích đi nhanh vào trong phòng.

Thiếu phụ vẫn chưa yên tâm nhìn nhìn ra bên ngoài, xác định không có người nào ẩn núp ở phụ cận, lúc này mới đóng cửa phòng, vung hai tay đánh ra rất nhiều đạo cấm chế.

Đợi nàng bận rộn làm xong, Dương Khai mới nhìn nàng với nét mặt âm trầm nói: - Cô nương gặp phải phiền toái gì, mà như lâm đại địch như vậy? Còn có đám người bao vây cửa hàng kia là tình huống gì vậy?

Thiếu phụ cũng không có trả lời ngay vấn đề Dương Khai hỏi, trịnh trọng từ nhẫn không gian của mình lấy ra một khối quyền trượng, hai tay dâng giao cho Dương Khai.

Quyền trượng này thoạt nhìn giống nhau như đúc với Thanh Dương Kim Lệnh của Dương Khai, chỉ có điều quyền trượng của Dương Khai là màu vàng, mà quyền trượng của nàng là màu đồng, tượng trưng thân phận địa vị khác nhau.

Dương Khai mặc dù không hiểu rõ lắm về cấp bậc quyền trượng của đệ tử Thanh Dương Thần Điện này, nhưng thời khắc này ít nhiều cũng có thể đoán ra được, màu vàng hẳn là đẳng cấp cao nhất, phía dưới hẳn còn có màu bạc, dưới nữa mới là màu đồng, giữa hai người chênh lệch hai cấp bậc.

- Xin báo cho sư huynh biết, ta là Lục Văn, sư phó là Trần trưởng lão Trần Thiến!

Dương Khai nhướn mày, Trần Thiến, hắn có biết, là một trong trưởng lão của Thanh Dương Thần Điện, có tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh, chủ yếu phụ trách trông coi hậu cần và vật tư của Thanh Dương Thần Điện. Dương Khai cũng có giao tế mấy lần, bất quá vị Trần trưởng lão này luôn tạo cho người ta có cảm giác lạnh lùng, không dễ kết bạn lắm.

- Sư huynh là Hạ sư huynh Hạ Sanh? Lục Văn tò mò nhìn Dương Khai hỏi.

Dương Khai nhếch khóe miệng, hừ hừ nói: - Hạ Sanh có thể có anh tuấn giống như ta vậy sao?

Lục Văn nghe nói không khỏi lộ vẻ mặt cổ quái, dường như không nghĩ tới vị sư huynh này lại tự kỷ như vậy, mặt đỏ lên, nói: - Vậy chẳng lẽ là Tiêu sư huynh Tiêu Bạch Y?

Dương Khai mặt đen lại nói: - Ta không phải Hạ Sanh, cũng không phải Tiêu Bạch Y, ta tên là Dương Khai!

- Dương sư huynh... Lục Văn nhíu sát chân mày, dường như rất xa lạ với cái tên này.

Dương Khai nói: - Cô nương nếu đã là đệ tử Thanh Dương Thần Điện, như thế nào không nhận biết Hạ Sanh và Tiêu Bạch Y? Hai người này chính là đệ tử tinh anh nhất trong Thần Điện!

Lục Văn ngượng ngùng nói: - Sư muội ta từ rất lâu đã rời Thanh Dương Thần Điện, những năm này một mực chưa có trở về, cho nên cũng chưa từng thấy qua hai vị sư huynh kia!

Dương Khai ngoài ý muốn nói: - Như vậy à... Vậy cô nương đi tới Đông Vực này làm gì, mà còn mở một gian cửa hàng ở chỗ này?

Lục Văn trả lời: - Ta tới nơi này cũng là chấp hành nhiệm vụ của Thần Điện, mở ra cửa hàng là để cho thuận tiện, hết thảy chuyện này đều có bẩm báo với sư tôn, nhận được giúp đỡ của sư tôn!

- Nói nghe xem! Dương Khai trầm giọng nói.

- Thần Điện mặc dù là tông môn của Nam Vực, nhưng cũng cần tìm hiểu các loại tin tức của ba vực kia, cho nên ở trong mỗi một vực, đều có ít thì 7, 8 người, nhiều thì hai, ba chục vị đồng môn ở bên ngoài thu thập các loại các dạng tin tức, định kỳ sẽ báo về cho tông môn... Sư muội ta chính là người phụ trách chuyện này ở Khôn Nguyên Thành, chúng ta bình thường đều mai danh ẩn tích, che giấu tung tích, trừ phi gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu không không được để lộ xuất thân của mình!

- Có chuyện như vậy ư? Dương Khai ngoài ý muốn nói.

Lục Văn mỉm cười nói: - Dương sư huynh nhất định là đệ tử tinh anh trong tông môn, là không cần biết những chuyện này, các huynh chỉ cần tu luyện trở nên mạnh mẽ là được, những chuyện này bình thường đều là do các đệ tử tư chất không quá xuất sắc, cả đời tu luyện vô vọng kia... đi xử lý!

Xử lý những chuyện này nhất định cần phải bỏ ra tinh lực và thời gian cực lớn, cho nên rất trễ nải tu luyện, tự nhiên không thể để cho các đệ tử tinh anh kia đi xử lý.

Dương Khai gật gật đầu nói: - Cực khổ cho các người rồi!

Lục Văn mỉm cười: - Không có gì! Chư vị sư huynh có cường đại, tông môn mới có thể phồn vinh hơn, những người như chúng ta mới có thể có đất cư trú... mỗi người một việc mà thôi! Chẳng những Thanh Dương Thần Điện chúng ta như thế, mà các tông môn lớn khác cũng đều như vậy, phái rất nhiều đệ tử đi tới các nơi Tinh Giới, phụ trách tìm hiểu tin tức!

- Vậy cô nương gặp phải phiền toái gì? Dương Khai hỏi.

Lục Văn sắc mặt ảm đạm, nói: - Không phải ta gặp phải phiền toái, mà là Cao trưởng lão!

Dương Khai ngạc nhiên: - Cao trưởng lão? Là Cao trưởng lão nào?

Sau khi hỏi dứt câu, hắn lộ vẻ mặt kinh hãi, kêu lên: - Cao Tuyết Đình, Cao trưởng lão ư?

- Đúng!

Dương Khai biến sắc, nói:

- Cao trưởng lão tới Đông Vực à?

- Không sai, hơn nữa giờ này có khả năng nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng!

- Xảy ra chuyện gì vậy? Dương Khai cấp bách hỏi.

Lục Văn nói: - Sư huynh an tâm một chút chớ nóng vội, ta nói chi tiết cho huynh nghe!

Đợi Lục Văn giải thích một hồi, Dương Khai mới biết rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra.

Lục Văn rời Thanh Dương Thần Điện tới Khôn Nguyên Thành này đã hơn hai mươi năm, luôn luôn ở chỗ này tìm hiểu các loại các dạng tin tức, truyền về cho tông môn. Để cho tiện hành sự, nàng đã mở một cửa hàng ở chỗ này. Cửa hàng này thật ra cũng không phải để kiếm tiền, mà chỉ để che giấu thân phận mà thôi, cho nên cửa hàng cũng không có dụng tâm kinh doanh, mua bán rất tạp nhạp linh tinh.

Nửa năm trước, Lục Văn từ trên tay một võ giả lưu lạc sa sút mua nửa tấm da thú. Người bán cho nàng nói đây là vật của tổ tiên truyền lại, ẩn giấu mật tàng thượng cổ.

Lục Văn đương nhiên sẽ không tin tưởng loại lời nói vô căn cứ này, chỉ là thấy người kia đáng thương, mới động lòng trắc ẩn mua tấm da thú mà thôi.

Nào biết sau khi mua về rồi nghiên cứu rất lâu đều không có đầu mối, sinh lòng cổ quái, nàng đã dùng con đường đặc thù gửi về Thanh Dương Thần Điện tấm da thú này cùng với tin tức thăm dò liên đới trong khoảng thời gian này.

Ba tháng trước, Cao Tuyết Đình bỗng nhiên đi tới Khôn Nguyên Thành, hỏi thăm nàng đủ loại tình huống liên quan tới tấm da thú.

Lúc này Lục Văn mới ý thức được, tấm da thú kia rất có khả năng có lai lịch lớn, dường như ẩn giấu bí mật gì đó, nếu không như thế nào dẫn động cường giả như Cao Tuyết Đình tới đây?

Trưởng lão tông môn hỏi thăm, đương nhiên Lục Văn biết thì nói, nói là nói hết.

Đáng tiếc Cao Tuyết Đình cũng không có từ nơi nàng thăm dò ra đầu mối hữu dụng gì.

Kế tiếp một đoạn thời gian, Cao Tuyết Đình luôn luôn nghiên cứu bí mật ẩn giấu trong tấm da thú, thỉnh thoảng còn rời Khôn Nguyên Thành một thời gian, Lục Văn cũng không biết cụ thể nàng đang làm gì...

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement