Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)

Advertisement
Trong thành trì này, long xà hỗn tạp, chuyện lừa gạt trảo một cái là được một bó to, mặc dù Dương Khai mới vừa tới đây, nhưng đối với loại chuyện như vậy cũng đã quen mắt, cho nên cũng không quá mức để ý.

Tên này có lẽ thấy Dương Khai cùng Trương Nhược Tích còn quá trẻ tuổi, hơn nữa vừa mới đến rất dễ lừa gạt, cho nên mới chủ động lân la tới, định kiếm một khoản tiền của phi nghĩa.

Dương Khai vốn không muốn phản ứng với người như vậy, nhưng trong đầu chợt hiện ra một bóng dáng tương tự.

Năm đó, ở Phong Lâm Thành, khi lần đầu tiên hắn đụng phải Hồng Trần Đại Đế, dường như cũng là hình tượng dơ dáy này...

Nhớ lại sự việc trải qua cùng Đoàn Hồng Trần, Dương Khai không khỏi có chút bận tâm, cũng không biết lão cùng Ô Quảng song hồn cộng thể chung sống ra sao.

- Bằng hữu có muốn hay không thì nói một câu a, ngươi không cần thì ta tìm người khác! Tên kia thấy Dương Khai như đang mơ ngủ, không nhịn được thúc giục.

Dương Khai nhìn hắn một cái, hơi thúc dục đế nguyên lướt qua.

Sắc mặt tên kia chợt biến đổi, không khỏi lui về sau mấy bước, vẻ mặt sợ hãi nói: - Thì ra là Đế Tôn Cảnh đại nhân!

Thực lực của hắn cũng không yếu, Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, Dương Khai thúc giục đế nguyên dĩ nhiên hắn cảm thụ được rõ ràng, mới biết mình đã lầm, không ngờ tên thanh niên non choẹt này lại không phải là tồn tại hắn có thể trêu chọc.

Hắn hoảng sợ cười cầu hòa không dứt. nói:

- Nếu đại nhân không cần, vậy tiểu nhân xin cáo lui.

Nói giỡn, hắn chỉ định lừa võ giả Đạo Nguyên Cảnh mà thôi, đối mặt với một vị Đế Tôn, hắn nào dám ăn gan hùm mật gấu chứ, lập tức liền định nhanh chóng chuồn mất, miễn cho Dương Khai tức giận thì mình không có kết quả gì tốt.

- Chờ chút! Bỗng nhiên Dương Khai gọi giật hắn lại.

Tên kia toát mồ hôi hột, run giọng nói: - Đại nhân, có gì phân phó?

Dương Khai nói: - Nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như đã ở chỗ này rất lâu rồi?

- Bẩm đại nhân, tiểu nhân ở chỗ này đã hơn ba mươi năm.

- 30 năm! Dương Khai nhướng mày: - Nói vậy, ngươi rất hiểu rõ Man Hoang Cổ Địa?

Dường như thấy Dương Khai dễ gần, nên tên này từ từ bình tĩnh lại, vội nói: - Biết, dĩ nhiên biết.

- Ta có một số việc muốn hỏi ngươi. Dương Khai thản nhiên nói.

- Liên quan đến Cổ Địa? Tâm tư tên này ngược lại cũng linh hoạt, lập tức liền đoán được.

Dương Khai gật gật đầu, nói: - Nơi này có chỗ nào tiện nói chuyện?

Tên kia cười nịnh nói: - Nếu đại nhân không ngại, tiểu nhân dẫn ngài đến một nơi, chỉ là...nơi đó hơi đắt tiền.

- Không sao, dẫn đường đi! Dương Khai phất phất tay.

Tên này vui mừng, vội vàng đi trước dẫn đường.

Không bao lâu, ba người đã cùng tiến vào một gian tửu lâu, tửu lâu này nhìn từ bề ngoài dường như cũng được xây chắp nối lung tung, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác. Bài trí bên trong vô cùng xa hoa, nền nhà lát một lớp da thú thật dày, cũng không biết là loại yêu thú nào, xung quanh điểm xuyến từng viên Dạ Minh Châu lớn chừng nắm tay, phát ra ánh sáng dìu dịu, chiếu sáng khắp tửu lâu.

Trong không khí còn thoang thoảng một mùi thơm lạ lùng, ngửi vào trong khiến người ta cảm thấy rất thư thái.

Vừa nhìn bài trí tửu lâu này, Dương Khai đã biết chủ nhân nơi này nhất định phải có chút bản lãnh, nếu không tuyệt đối sẽ không thể tạo dựng được một tửu lâu xa hoa như vậy.

Ba người vừa mới tiến vào, bên trong liền bước tới một tiểu nhị, vừa thấy tên đầu trâu mặt ngựa kia, tiểu nhị liền trực tiếp phất tay nói: - Đi đi đi, bổn tửu lâu không phải là nơi tên Bì Tam ngươi có thể tiến vào, mau cút đi kẻo bẩn hết sàn nhà.

Tiểu nhị này mặc dù chỉ là một tên tiếp đón khách, nhưng lại cũng có tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh, hơn nữa tuổi tác cũng không lớn.

Điều này không khỏi khiến hai mắt Dương Khai sáng ngời, càng cảm thấy tửu lâu này ngọa hổ tàng long. Thánh Vương tam tầng cảnh tuy rằng trong mắt hắn không coi là cái gì, nhưng đem ra đón khách không khỏi có chút không xứng với tu vi.

Tên gọi là Bì Tam kia nghe vậy giận dữ, trán nổi gân xanh, quát: - Tiểu nhị ca, ngươi cũng không nên dùng mắt chó coi thường người, hôm nay là ta dẫn vị đại nhân này tới dùng cơm, có món gì ngon nhất mau đem ra, đừng sợ không có tinh nguyên trả tiền!

Hắn ỷ vào Dương Khai diệu võ dương oai, khiến người ta nhìn vào vô cùng tức cười.

- Đại nhân? Lúc này tiểu nhị kia mới nhìn lướt qua Dương Khai và Trương Nhược Tích, khẽ cau mày.

Trương Nhược Tích thì cũng thôi, nhìn tầm hai mươi, cho dù tư chất có ưu tú, cũng không thể nào là Đế Tôn Cảnh, trái lại, Dương Khai nhìn có chút thần thái nội liễm, có vẻ thực lực không yếu.

Tiểu nhị này quanh năm nghênh đón khách nhân, dĩ nhiên có nhãn lực vô cùng cao minh, cho nên chỉ cần liếc một cái, đã cảm thấy Dương Khai có thể là Đế Tôn Cảnh, nếu không Bì Tam cũng không gọi hắn là đại nhân.

Nếu là tới dùng cơm, tất nhiên hắn không thể ngăn cản, vội vàng cúi người, cung kính nói: - Mời khách nhân vào bên trong.

Bì Tam cũng tỏ ra nịnh nọt, cúi đầu khom lưng đi trước dẫn đường, nói: - Đại nhân mời theo ta, ta dẫn các ngươi đi vào một gian phòng yên tĩnh, thảo luận vấn đề kia.

Dương Khai gật gật đầu, đi theo Bì Tam vào trong.

Khi đi qua trước mặt tiểu nhị, bỗng nhiên gã tiểu nhị chợt nói: - Vị đại nhân này, tên Bì Tam này am hiểu nhất là lừa gạt gian xảo, nhất là những người mới đến, rất nhiều người đã bị hắn lừa gạt, đại nhân nhất thiết phải chú ý, đừng nghe lời hắn lừa gạt.

Dương Khai quay đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: - Đa tạ tiểu nhị ca nhắc nhở, nếu hắn dám gạt ta, ta sẽ khiến cho hắn không thấy được mặt trời ngày mai.

Tiểu nhị lại cười nói:

- Đại nhân anh minh!

Trái lại, Bì Tam nghe được lời này, sắc mặt không khỏi trắng nhợt, vội nói: - Đại nhân yên tâm, Bì Tam ta lừa gạt gian xảo cũng phải nhìn xem là ai, đại nhân anh minh thần võ như vậy, sao ta dám giở trò lừa gạt trước mặt ngươi chứ, cái này không phải là tự tìm chết hay sao.

Dương Khai không tỏ ý kiến, tỏ ra thần bí khó lường, càng khiến Bì Tam chột dạ.

Không bao lâu, dưới sự hướng dẫn của Bì Tam, ba người liền tiến vào một gian phòng yên tĩnh.

Dường như biết trên người mình mùi vị khó ngửi, cho nên sau khi đợi Dương Khai cùng Trương Nhược Tích ngồi xuống, Bì Tam mới lui ra vị trí cách hai người cực xa ngồi xuống, cười híp mắt nói: - Nếu đại nhân lần đầu tiên tới này, vậy nhất định phải thưởng thức Man Hoang Tửu một chút.

Dương Khai hừ nhẹ một tiếng, nói: - Muốn ăn uống gì tự mình gọi đi, coi như thù lao ta hỏi ngươi.

Bì Tam quá đỗi vui mừng, vội vàng nói:

- Đa tạ đại nhân.

Nói rồi, nước miếng hắn như muốn chảy ra, vỗ bàn một cái, khí thế mười phần gọi tỳ nữ nơi này đến, rồi một hơi báo ra hơn mười tên món ăn, tựa hồ đối với nơi này vô cùng quen thuộc vậy.

Dương Khai nghe thấy tên những món ăn kia, không khỏi có chút kinh ngạc, bởi vì thức ăn nơi này, dường như đều dùng thân thể yêu thú cùng một ít linh thảo diệu dược nấu nướng mà thành, mà gia vị chế biến những thức ăn này, đều là yêu thú bậc mười một cùng linh thảo diệu dược cấp Đạo Nguyên.

Thức ăn như vậy chưa nói đến mùi vị, đối với bất kỳ một võ giả nào đều là đại bổ, nếu dùng lâu dài, tuyệt đối có thể tăng cường thực lực.

Tỳ nữ kia tuổi không lớn lắm, đợi Bì Tam điểm xong món ăn, có chút hơi khó coi nhìn Dương Khai, mở miệng nói: - Vị khách nhân này, bàn rượu và thức ăn này tổng cộng 530 ngàn nguyên tinh hạ phẩm, tiểu nhân mạo muội, khách nhân có thể thanh toán trước hay không?

Dường như nàng ta biết Bì Tam nhất định không có nguyên tinh trả, cho nên trực tiếp nhìn Dương Khai hỏi.

Bì Tam nghe vậy giận dữ, vỗ bàn trợn mắt nói: - Làm sao vậy, sợ chúng ta ăn quỵt sao, tuổi còn nhỏ mà ánh mắt cũng cùng một dạng với tên tiểu nhị ngoài cửa kia, đều mắt cao hơn đầu, đại nhân nhà ngươi làm dạy ngươi vậy sao? Người tới đều là khách, ngươi đối đãi khách nhân như thế hả?

Tỳ nữ kia bị dọa đến tái mặt, liền vội vàng khoát tay nói: - Không phải không phải...

Dường như Bì Tam còn muốn dạy dỗ nàng, nhưng không ngờ Dương Khai hừ lạnh một tiếng, liền sợ tới mức rụt cổ lại, lúc này ngậm miệng không nói nữa.

Dương Khai lấy trong nhẫn không gian ra một cái túi, giao cho tỳ nữ kia nói: - Ngươi kiểm tra xem.

Tỳ nữ nhận lấy, thần niệm đảo qua, xác nhận số lượng không sai, lúc này mới mỉm cười gật gật đầu nói: - Các vị khách nhân xin chờ một chút, rượu và thức ăn lập tức chuẩn bị đầy đủ.

Nói rồi, liền xoay người đi xuống.

Hiệu suất của tửu lâu này dường như rất cao, không bao lâu, một bàn rượu và sơn hào hải vị liền được đưa lên, sắp đầy bàn, bên trong gian phòng trang nhã lập tức tỏa ra mùi thức ăn thơm lừng.

Một bàn thức ăn cao ngất, hương sắc vẹn toàn, quả thật không tầm thường.

Bì Tam ôm lấy một vò rượu, cung kính đi tới gần Dương Khai cùng Trương Nhược Tích, ân cần rót rượu, nói: - Man Hoang Tửu này chính là đặc sản ở nơi này, hai vị nhất định phải thưởng thức một chút.

Trương Nhược Tích cau mày nói:

- Ngươi mau ăn đi, rồi tiên sinh nhà ta còn muốn hỏi ngươi nữa.

Ấn tượng của nàng đối với tên Bì Tam này không tốt cho lắm, cho nên cũng không thèm nhã nhặn với hắn.

Bì Tam nói: - Vị tiểu thư này, không phải Bì Tam muốn miễn cưỡng các ngươi, chỉ có điều nếu các ngươi chuẩn bị tiến vào Cổ Địa, tốt nhất nên uống một chén Man Hoang Tửu này.

- Tại sao? Trương Nhược Tích nghi ngờ nhìn hắn.

Bì Tam mỉm cười, nói: - Bởi vì tất cả vật liệu để ủ Man Hoang Tửu này đều tới từ Cổ Địa, trong đó có chứa một tia khí tức hoang dã, uống rượu này vào, có thể giúp cho ngươi thoáng thích ứng hoang dã lực một chút, đợi sau khi vào Cổ Địa cũng sẽ không luống cuống tay chân.

- Hoang dã lực? Trương Nhược Tích vẫn tỏ ra không biết gì.

Trái lại, Dương Khai như có điều suy nghĩ, gật gật đầu nói: - Nhược Tích, ngươi uống nhiều một chút, cảm thụ huyền ảo của hoang dã lực này một chút.

Dương Khai cũng đã lên tiếng, dĩ nhiên Trương Nhược Tích không cự tuyệt nữa, gật gật đầu nói: - Vâng!

Nàng bưng ly rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chậm rãi thưởng thức, không bao lâu, chân mày nàng nhíu lại, dường như có chút kinh ngạc, vội vàng thúc giục căn nguyên lực như muốn áp chế gì đó.

Bì Tam sớm đã đoán được, mỉm cười nói: - Man Hoang Tửu này rất nồng đậm, dư vị kéo dài không dứt, ngay cả cường giả Đế Tôn Cảnh một lần cũng không thể uống hết một vò, tiểu thư nhất định phải từ từ mà uống, cẩn thận cảm thụ.

Khi hắn nói chuyện, Dương Khai cũng nhấp một ngụm, quả nhiên cảm thấy rượu này ẩn tàng một cỗ lực lượng kỳ diệu, cỗ lực lượng này sau khi theo rượu vào bụng liền tan ra, ngấm vào máu, kinh mạch, đan điền của mình, ảnh hưởng đến việc vận chuyển đế nguyên của bản thân.

Dương Khai mày giương lên, lập tức kịp phản ứng. Lực lượng này hắn rất rõ ràng, cái gọi là hoang dã lực này không phải là khí tức Sơn Hà Chung phóng ra hay sao?

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement