Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)

Advertisement
Ban lão nghe vậy, cười khổ nói: - An toàn ư? Hiện tại mới là bắt đầu tai nạn đây!

Dương Khai biến sắc, ngưng trọng hỏi: - Chẳng lẽ sấm sét giáng xuống kia...

Ban lão lắc đầu nói: - Sấm sét đã không cần băn khoăn nữa, Lôi Triều nếu đã qua, thì trong một tháng kế tiếp sẽ không có giáng xuống sấm sét dày đặc như vậy! Bây giờ chúng ta cần phải đề phòng chỉ có một... là gió mạnh!

Trước đây ở trong Hoang Thành, Bì Tam từng nhắc nhở Dương Khai: đi vào bên trong thông đạo Cổ Địa có ba hiểm nguy: sương mù kỳ lạ, sấm sét giáng xuống và gió mạnh.

Sương mù kỳ lạ đương nhiên không cần phải nói, hàng năm tràn ngập ở trong thông đạo, người không quen thuộc con đường này rất dễ bị lạc ở trong đó; về uy năng kinh khủng của sấm sét kia Dương Khai cũng kiến thức qua, với thần niệm cường đại ngang với Đế Tôn lưỡng tầng cảnh của hắn, cũng trong nháy mắt bị sấm sét giáng xuống chặt đứt, có thể thấy được lực sát thương của nó mãnh liệt biết bao!

Gió mạnh nếu có thể đặt song song với sương mù kỳ lạ và sấm sét giáng xuống, hiển nhiên cũng không thể xem thường.

Hơn nữa thời khắc này sắc mặt Ban lão vô cùng nghiêm trọng, càng làm cho Dương Khai cảm thấy không ổn.

- Gió mạnh kia uy lực như thế nào? Dương Khai trầm giọng hỏi.

Ban lão đáp: - Nếu đơn giản so sánh lực sát thương, sấm sét tự nhiên cao hơn một bậc, nhưng người quen thuộc với thông đạo này, chỉ sợ bất luận là ai cũng tình nguyện bị sấm sét giáng xuống, mà không muốn gặp phải gió mạnh!

- Đây là vì sao? Trương Nhược Tích hỏi, đầy mặt mờ mịt.

Ban lão cười khổ không ngừng: - Bởi vì gió mạnh liên miên bất tuyệt, tuy rằng lực sát thương không thể sánh bằng sấm sét giáng xuống, nhưng lại hơn ở chỗ kéo dài! Nơi gió mạnh kia thổi qua, giống như bị bí bảo sắc bén nhất cắt xé, chẳng những có thể cạo xuống máu thịt võ giả, thậm chí có năng lực dao động thần hồn, nếu ở lâu bên trong gió mạnh, chỉ sợ sẽ chết vô cùng thê thảm!

Trương Nhược Tích nghe vậy, không khỏi rùng mình một cái.

Nghe ý trong câu nói này của Ban lão, bị gió mạnh tập kích giống như bị đao cùn cắt thịt! Mà kinh khủng nhất chính là gió mạnh này lại còn có năng lực dao động thần hồn.

Ban lão nghiêm nghị nói: - Sau Lôi Triều ắt có Phong Khiếu. Hơn nữa còn là Phong Khiếu to lớn cuốn khắp thông đạo, nếu chúng ta không thể trong thời gian một nén nhang tìm được địa phương thích hợp tránh né, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

- Phong Khiếu! Dương Khai sắc mặt trầm xuống. Tuy rằng lần đầu tiên nghe nói tới từ này, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra đây rốt cuộc là tình cảnh dạng gì, vội nói: - Chung quanh đây hẳn là có chỗ tránh gió chứ?

Ban lão quay đầu nhìn chung quanh, trầm giọng nói: - Lúc trước vì để tránh né sấm sét giáng xuống, tiểu lão có hơi luống cuống không chọn đường, chỗ này ta cũng thấy rất xa lạ! Tuy nhiên nếu như ta không có đoán sai, nơi này hẳn là khu trung tâm của thông đạo!

- Khu trung tâm...

Trương Nhược Tích cau hai hàng chân mày, bỗng nhiên hơi biến sắc nói: - Ban lão không phải đã nói, khu trung tâm thông đạo này có...

Nàng còn chưa nói hết lời, từ vị trí cực xa bỗng nhiên nổi lên hai luồng sáng đỏ sẫm, mà sương mù bao phủ dày đặc trong thông đạo này lại không thể che chắn hai luồng sáng kia chiếu thẳng tới, ba người nhìn thấy rõ ràng.

Một loại cảm giác vô cùng lạnh lẽo bỗng nhiên tràn ra, ý cảnh âm hàn kia trực tiếp bao phủ Ban lão và Trương Nhược Tích, làm cho hai người tay chân lạnh như băng, cả người rét run.

- A... Trương Nhược Tích không khỏi cả kinh kêu lên một tiếng.

Bởi vì nàng phát hiện hai luồng sáng đỏ sẫm kia lại là hai con mắt vô cùng đáng sợ. Trong ánh mắt đó tràn đầy âm khí khó có thể tưởng tượng, dường như từ máu tươi đúc thành, khiến người ta nhìn vào một cái liền tâm thần chấn động, hoảng sợ lạnh mình.

- Quỷ Vương! Dương Khai khẽ quát một tiếng. Ánh mắt không e dè nhìn thẳng vào hai luồng sáng đỏ sẫm kia, bùng phát ra lực lượng thần hồn mênh mông như biển, biến thành công kích thần hồn tinh thuần, nghênh đón hướng bên kia.

Sau một va chạm không tiếng động, thân hình Dương Khai lảo đảo một cái, sắc mặt hơi có chút trắng bệch.

Luồng sáng đỏ sẫm không biết là gì ở khoảng cách rất xa kia bỗng nhiên ánh sáng đỏ bùng lên, uy lực không giảm mà lại tăng, một đường bức tới, dường như muốn thừa thắng xông lên nghiền nát Dương Khai thành phấn vụn.

Trong nháy mắt, trong đầu Dương Khai vô cùng hỗn loạn, chỉ cảm thấy dường như mình rơi vào Cửu U Luyện Ngục, tất cả bên cạnh đều là tiểu quỷ giương nanh múa vuốt, trong miệng phát ra tiếng kêu quái dị phóng vọt tới cắn xé, muốn bắt hắn, ăn thịt uống máu hắn.

Những con tiểu quỷ kia mặt mày nanh ác, dữ tợn đáng sợ, vô cùng khiếp người.

- Diệt Thế Ma Nhãn! Dương Khai cũng không dám giấu giếm nữa, trong nháy mắt con mắt bên phải biến thành màu vàng óng, uy nghiêm khiếp người... Rồi từ trong đó tràn ra một lực lượng kỳ lạ, lập tức xua tan ảo ảnh trong đầu, ổn định tâm thần hắn.

Không chỉ như thế, bên trong mắt phải kia còn truyền đến một lực hút kỳ lạ, dường như biến thành một cái vực sâu không đáy, muốn hút ánh mắt của Quỷ Vương vào trong đó, để nó vĩnh viễn không thể giãy thoát.

Trong thức hải, Ôn Thần Liên bùng phát ra hào quang bảy màu, từng tia ý trong lành tràn ngập dày đặc thức hải của Dương Khai.

- Hừ! Ở chỗ sâu trong sương mù truyền ra một tiếng hừ lạnh, Quỷ Vương dường như bởi vì Dương Khai phản kích mà phẫn nộ, chỉ một thoáng, bốn phía sinh ra âm phong, hàn ý tăng mạnh, mặt đất trong nháy mắt trở thành vùng đất lạnh.

Trong tiếng gào thét rên rĩ, từ chỗ sâu dưới mặt đất lại thò lên những cái quỷ trảo trong suốt, chộp tới mắt cá chân của ba người.

Biến cố này xảy ra cực nhanh, Ban lão cùng Trương Nhược Tích thực lực không đủ, sau một tiếng hừ của Quỷ Vương kia, hai người liền rơi vào trạng thái mê mang, dường như mất đi ý thức, chỉ mở to hai mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng không có mảy may phản ứng.

Dương Khai đưa tay nhấc một cái, nâng lên hai người từ tại chỗ, trong miệng chợt quát một tiếng:

- Quỷ Vương! Chúng ta chỉ là trốn tránh Lôi Triều, trong lúc vô ý đi ngang qua chỗ này, cũng không có ý quấy rầy, còn xin để thuận tiện rời đi!

- Kiệt kiệt... Truyền tới tiếng cười cực kỳ chói tai, vang dội bốn phương tám hướng, làm người ta hoàn toàn không thể phân biệt thanh âm kia là từ phương hướng nào truyền đến; cùng lúc đó, hai luồng sáng đỏ sẫm từ chỗ sâu trong sương mù cũng dần mờ đi.

Quỷ Vương trực tiếp biến mất bóng dáng.

m phong nổi lên, sương mù kia thậm chí đều cuốn lên, các quỷ vật bởi vì Lôi Triều mà biến mất cũng chẳng biết hiện ra lại từ lúc nào, ẩn núp ở trong sương mù, tới lui tuần tra xung quanh ba người Dương Khai, chờ thời cơ quấy nhiễu; còn những quỷ trảo từ dưới mặt đất thò lên kia lại từ từ ngưng thật, không ngừng chộp tới hướng Dương Khai, nhưng đều bị đế nguyên hộ thân của hắn ngăn lại, phát ra tiếng vang "xùy xùy".

Dương Khai chợt dời ánh mắt nhìn chằm chằm vào một hướng sương mù khác, hừ lạnh nói: - Quỷ Vương, ngươi tự tiêu dao là tốt, nhưng nhất thiết không nên tự lầm!

Lời vừa nói ra, dường như Quỷ Vương hoàn toàn bị chọc giận, một cái quỷ trảo to lớn bỗng nhiên từ chỗ sâu trong sương mù thò ra, giống như một ngọn núi lớn phủ xuống, chụp mạnh tới hướng Dương Khai, móng trảo kia cực kỳ sắc bén, dường như có thể xé rách không gian.

- Cho vào chút màu sắc đã dám mở tiệm nhuộm!

Dương Khai bắt đầu khởi động thần niệm, bỗng nhiên từ trong đầu bắn ra một luồng sáng, cũng không có đi đón đánh quỷ trảo kia, ngược lại đánh vào một hướng khác. Luồng sáng kia ở giữa không trung biến thành một thanh trường đao, khí thế như chém nát trời cao.

Trảm Hồn Đao, Phá Thiên Nhất Kích!

Công kích nhoáng lên một cái rồi biến mất, ở chỗ sâu trong sương mù, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thê lương.

Cùng lúc đó, quỷ trảo to lớn sắp chụp tới trên đỉnh đầu Dương Khai kia cũng lập tức biến mất không thấy, liên đới vô số cánh tay quỷ từ dưới mặt đất dũng mãnh thò ra cũng tan thành mây khói.

Đám quỷ vật tụ tập vây quanh bốn phía ngẩn ra, ngay sau đó rối rít rít gào, rồi như chim muông tẩu tán.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, bốn phía hết thảy đều khôi phục bình thường, một mảnh yên tĩnh, dường như nơi này vốn chưa từng phát sinh chiến đấu gì.

Dương Khai lại biết rằng, nếu không phải thời điểm cuối cùng mình thể hiện một chút thực lực không tầm thường, chỉ sợ Quỷ Vương cũng không có thối lui dễ dàng như vậy.

Hơn nữa mình thúc giục Đế Bảo công kích thần hồn cộng thêm bí thuật Phá Thiên Nhất Kích, nhưng cũng không có làm bị thương Quỷ Vương nhiều lắm, khiến chính hắn cũng cảm thấy có chút khó tin.

Quỷ Vương này ẩn núp ở chỗ sâu trong sương mù kỳ lạ, quả nhiên không phải dễ dàng đối phó.

Nếu không phải Dương Khai có chỗ cố kỵ đối với nó, cũng không dài dòng nhiều lời với nó như vậy, chỉ là ở trong hoàn cảnh kỳ lạ nơi này, đích thực Dương Khai không muốn có đụng chạm gì với nó.

Quỷ Vương vừa đi, Trương Nhược Tích cùng Ban lão đồng loạt tỉnh lại, hiển nhiên hai người đều nhớ được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, trong lòng không khỏi còn rung động, sắc mặt tái nhợt.

- Thời gian không nhiều lắm, đi nhanh lên!

Ban lão không có đi hỏi Quỷ Vương kia tại sao lại lui đi, chỉ nói một câu rồi vội vàng dẫn đường ở phía trước.

Phong Khiếu sắp xảy ra, nếu trước khi Phong Khiếu tới đây, còn không tìm được chỗ tránh gió, thì dù ba người giãy giụa như thế nào cũng không tránh khỏi một chữ chết.

Ban lão thỉnh thoảng lại quan sát mặt đất xung quanh, ngẫu nhiên đổi một hướng khác.

Lúc mới bắt đầu dường như lão còn có chút do dự, không dám khẳng định hướng mình đi tới có chính xác hay không, nhưng một lát sau, bỗng nhiên tốc độ của lão tăng nhanh rất nhiều, cũng không còn nhiều do dự cân nhắc gì nữa.

Thấy tình hình như thế, Dương Khai liền biết lão đã tìm được lại con đường chính xác rồi!

Dù sao lão rất quen thuộc với chỗ này, cho dù ngẫu nhiên có bị lạc dường, cũng có thể về lại trên quỹ đạo chính xác.

Mắt thấy thời gian sắp qua một nén nhang, hơn nữa bên trong thông đạo cũng bắt đầu nổi lên gió nhè nhẹ, gió nhẹ kia không mạnh nhưng thổi vào người lại làm cho da thịt sinh đau, giống như bị dao nhỏ cắt qua...

Chỉ là gió nhẹ đã như thế, nếu thật sự Phong Khiếu thổi tới thì tình hình phải là bực nào?

Bất luận là Dương Khai hay Trương Nhược Tích đều biết Ban lão nói không sai: khẳng định Phong Khiếu là tai nạn kinh khủng hơn nhiều so với sấm sét giáng xuống. Sấm sét giáng xuống tuy rằng không có quy luật gì, nhưng thời điểm Lôi Triều dù sao còn có địa phương an toàn để tránh né; nhưng một khi Phong Khiếu thổi tới, khắp cả thông đạo đều là nguy hiểm, không có một chỗ nào là an toàn.

Tiếng gió từ từ gào thét nổi lên, sức gió cũng chậm rãi tăng lên, Dương Khai da dày thịt chắc, tu vi cao hơn thật ra còn không đáng ngại, nhưng Trương Nhược Tích và Ban lão thì không thể không thúc giục nguyên lực để hộ thân, ngăn cản uy lực của gió mạnh kia.

- Ở bên kia! Bỗng nhiên dường như Ban lão có phát hiện gì, tay chỉ về một hướng mừng rỡ quát to một tiếng, tốc độ dưới chân cũng tăng nhanh rất nhiều, vừa chạy vừa nói: - Chỉ mong bên kia còn có vị trí!

Dương Khai còn chưa nghe hiểu lão nói vị trí rốt cuộc là có ý gì, đã thấy thân mình Ban lão bỗng nhiên nhoáng lên một cái, vọt thẳng vào một nơi.

Hắn mang theo Trương Nhược Tích theo sát phía sau lão, lúc này mới phát hiện Ban lão dẫn bọn họ tới chỗ tránh gió lại là một sơn động.

Nhắc tới cũng kỳ quái, vào trong sơn động này, hết thảy đều khôi phục bình thường, tầm mắt thấy rõ ràng, chỗ này không ngờ ngay cả sương mù kỳ lạ đều không tồn tại, chỉ có phía sau chỗ cửa động mơ hồ truyền đến tiếng gió rít gào.

Phóng mắt nhìn tới, trong sơn động ước chừng chu vi 5, 6 trượng, có thể chen chừng mười mấy người.

Mà trước khi ba người Dương Khai chạy tới, chỗ này đã có 5, 6 võ giả tị nạn. Những người này hiển nhiên đều biết chuyện Phong Khiếu, cho nên từ rất sớm đã tìm tới cảng tránh gió né tránh ở trong đó, chờ đợi Phong Khiếu qua đi...

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement