Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)

Advertisement
Ánh mắt Dương Khai quét tới, lạnh như băng nhìn hai người.

Bạch Lộ vã mồ hôi đầm đìa, run giọng nói: - Ngươi muốn làm gì? Ta chính là thiếu các chủ Huyền Lôi Các, nếu ta xảy ra chuyện, ngươi nhất định xong đời!

Tự thấy không phải là đối thủ của Dương Khai, hắn chỉ có thể mang bối cảnh của mình ra, muốn dọa Dương Khai ném chuột sợ vỡ đồ.

- Lăn! Dương Khai phun ra một chữ.

Bạch Lộ giật nảy mình, như được đại xá, xoay người liền chạy thục mạng, quên cả Nghiêm Tuyết Mạn, khiến Nghiêm Tuyết Mạn dậm chân đuổi theo.

Cách đó không xa, sắc mặt Án Thanh tái nhợt từ dưới đất bò dậy, nhìn về phía Dương Khai với ánh mắt vô cùng kiêng kỵ, rồi tung người vội vàng đuổi theo Bạch Lộ. Tuy hắn đã bị phế bỏ một cánh tay, nhưng tu vi Đế Tôn Cảnh vẫn còn, cũng không lo lắng đến tính mạng, chỉ có điều cả đời này e là phải chịu sống cảnh tàn phế.

- Dao nhi! Dương Khai quay đầu, nhẹ giọng kêu lên.

Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng dường như lại như một thanh kiếm sắc bén đâm vào hai tròng mắt Cơ Dao, xua đi vẻ mờ mịt trong ánh mắt nàng.

Thân thể mềm mại của Cơ Dao chấn động, giật mình tỉnh lại: - Sư tôn?

Dương Khai không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, hỏi dò: - Vừa rồi... ngươi bị làm sao vậy?

Cơ Dao nhíu nhíu mày, nói: - Vừa rồi? Vừa rồi ta bị sao hả?

Dường như Cơ Dao không có chút ấn tượng gì đối với chuyện vừa rồi, nàng quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: - Hả, ba người đáng ghét kia đâu rồi?

Dương Khai mỉm cười nói: - Bị vi sư đuổi chạy rồi!

Cơ Dao liếc mắt nhìn vết máu tươi trên đất, biết Dương Khai không nói ngoa, lúc này mới nói: - Mấy tên kia nên giết chết mới phải, Dao nhi đã nói không bán lâu thuyền, bọn chúng vẫn cứ quấy rầy, cũng không biết bọn chúng đã làm ra bao nhiêu chuyện ép mua ép bán rồi.

- Đúng đúng đúng, đáng chết. Dương Khai cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể hùa theo nàng, sau đó thấp thỏm hỏi: - Dao nhi, hiện tại cảm thấy ra sao?

Cơ Dao tò mò nhìn hắn, nói: - Dao nhi rất tốt, sư tôn đi nghỉ ngơi trước đi. Mấy ngày nữa, chúng ta sẽ có thể trở về cốc rồi.

Dương Khai nói: - Thu lại lâu thuyền của ngươi đi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã.

Bỗng nhiên Cơ Dao lại xảy ra vấn đề, Dương Khai cũng không biết có phải là do trong khoảng thời gian này nàng luôn thúc dục lực lượng gây ra hay không, nên hắn không dám để cho nàng điều khiển lâu thuyền nữa, ngộ nhỡ thần trí nàng lại trở nên bất bình thường thì thật phiền toái.

Để nàng nghỉ ngơi một chút, đối với nàng có lẽ cũng có chỗ tốt.

Dương Khai lên tiếng, Cơ Dao tự nhiên vâng theo, lập tức thu hồi lâu thuyền lại, rồi cùng Dương Khai bay về phía trước.

Nửa ngày sau, phía trước xuất hiện một tòa thành trì. Hai người hạ xuống, đi tới trước cửa thành, nộp một chút nguyên tinh, thuận lợi vào thành.

Thành trì này có vẻ vô cùng phồn hoa, bên trong thành tấp nập người qua lại, đường phố hết sức rộng rãi, hai bên đường cửa hàng san sát, đồ vật bán ra cũng muôn hình muôn vẻ, khiến người ta hoa cả mắt.

Hai người tìm một khách điếm tiến vào.

Chưởng quỹ đang đứng sau quầy, thấy Dương Khai và Cơ Dao tiến vào, liền cười hì hì hỏi: - Hai vị muốn nghỉ lại?

- Không nghỉ lại thì tới nơi này làm gì? Dương Khai hừ một tiếng.

Chưởng quỹ cười nịnh nói: - Vậy hai vị muốn thuê một gian phòng hay là hai gian?

Dương Khai nhíu nhíu mày, liếc nhìn Cơ Dao, nói: - Một gian phòng hảo hạng đi.

Hiện tại hắn không dám để Cơ Dao thoát khỏi tầm mắt của hắn, ở cùng một chỗ tốt xấu gì cũng có thể để ý được nàng, ngược lại cũng không có tâm tư gì khác.

Cơ Dao dĩ nhiên cũng không có ý kiến, trong suy nghĩ của nàng, mình và sư tôn ở cùng một phòng chính là chuyện đương nhiên.

Trái lại, gã chưởng quỹ nhìn Dương Khai thâm ý sâu sắc, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó lấy ra một cái thẻ phòng, cung kính đưa qua: - Tầng năm, phòng số ba chữ Giáp, khách nhân xin yên tâm, tiểu điếm này đã từng mời chuyên gia trận pháp bố trí trận pháp ở mỗi phòng, bất kể bên trong gây động tĩnh gì, phía ngoài cũng sẽ không nghe được.

Nói rồi hắn lại nở nụ cười dâm dê đê tiện!

- Ha ha... Dương Khai ngoài cười nhưng trong không cười nhận lấy thẻ phòng, hỏi: - Giá cả?

- 10 ngàn nguyên tinh hạ phẩm! Chưởng quỹ cười híp mắt đáp.

Dương Khai phất tay lấy ra 10 ngàn nguyên tinh hạ phẩm đặt lên quầy, rồi dẫn theo Cơ Dao lên lầu.

Khi đến tầng năm, tìm được phòng số ba chữ Giáp, hắn liền dùng thẻ phòng mở cấm chế của phòng ra, tiến vào.

Ngó trái ngó phải một lượt, hắn thấy mặc dù phòng khách không coi là quá rộng rãi, nhưng vật dụng gia đình ngược lại cũng đầy đủ mọi thứ, nền nhà trải thảm lông đỏ thẫm, trên giường xếp chăn nệm bằng tơ vàng óng, tạo cho người ta một loại cảm giác xa hoa.

10 ngàn nguyên tinh hạ phẩm, ngược lại cũng đáng giá.

Dương Khai ngồi xuống, Cơ Dao thành thục lấy từ trong nhẫn không gian ra một bộ ấm chén, nấu nước pha trà. Không lâu sau, bên trong căn phòng đã tràn ngập hương trà thơm ngát.

Nàng tắt lửa, chế nước, châm trà, rồi cung kính dâng trà cho Dương Khai nói: - Sư tôn, mời dùng.

- Ừm. Dương Khai nhận lấy, chậm rãi nhâm nhi thưởng thức.

Hồi lâu sau, hắn mới chợt nhớ tới Cơ Dao, liền nói: - Ngươi cũng ngồi xuống đi.

- Đệ tử đứng là được rồi. Cơ Dao nhìn Dương Khai không chớp mắt, đối với nàng mà nói, dường như việc nhìn sư tôn uống xong tách trà mình tự pha chế, chính là chuyện hạnh phúc nhất vậy, trên mặt nàng nở nụ cười ngọt ngào.

- Nói ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi. Thái độ Dương Khai cương quyết, nói.

- Vâng! Cơ Dao không lay chuyển được hắn, chỉ có thể nghe lời ngồi xuống.

Trầm mặc một hồi, bỗng nhiên Dương Khai lên tiếng: - Dao nhi.

- Có đệ tử. Cơ Dao vội vàng đáp.

Dương Khai đưa tay lên miệng ho khan một tiếng, rồi lúng túng nói: - Nếu có một ngày nào đó... ngươi phát hiện vi sư ta có điều che giấu và nói dối ngươi, mong rằng ngươi có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của vi sư.

- Che giấu và nói dối? Cơ Dao nhướng mày, hiếu kỳ hỏi: - Sư tôn có chuyện gì mà phải che giấu và nói dối Dao nhi chứ?

Dương Khai gượng cười nói: - Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, tuy nhiên nếu thật sự có lúc đó, ngươi cùng đừng trách ta. Nhưng ngươi yên tâm, vi sư sẽ không thật sự làm ra chuyện có lỗi với ngươi, càng sẽ không khiến ngươi tổn thương.

Khoảng cách đến Băng Tâm Cốc cũng chỉ còn có mấy ngày đường, một khi về tới Băng Tâm Cốc, gặp được Băng Vân, Dương Khai cũng không biết Cơ Dao sẽ có phản ứng gì. Tình huống tốt nhất chính là nàng bỗng nhiên hồi tỉnh lại, nhận ra được hắn chỉ là hàng giả.

Nếu thật như vậy, chắc chắn Cơ Dao sẽ nhớ lại chuyện hắn khóa môi nàng.

Nhưng cũng không tính là gì, hắn cũng chỉ vì giúp nàng ổn định lại nên mới làm vậy, tin rằng nàng sẽ thông cảm. Quan trọng nhất là chuyện lúc ở hành cung của Loan Phượng, hắn đã nhìn thấy toàn thân nàng một lần.

Mặc dù chỉ là một cái liếc mắt, nhưng như vậy cũng đã liên quan đến danh dự của Cơ Dao.

Dương Khai không dám chắc, khi tỉnh lại nàng có liều mạng với mình hay không...

- Dao nhi tin tưởng sư tôn.

Cơ Dao nghiêm nghị nói: - Dao nhi cùng các vị tỷ muội đều là cô nhi, được sư tôn thu nhận dưỡng dục chúng ta, Dao nhi có thể có ngày hôm nay, toàn bộ đều là do sư tôn ban tặng, cho dù sư tôn muốn tính mạng của Dao nhi cũng không thành vấn đề.

Dương Khai đổ mồ hôi, thầm nghĩ sau này ngươi đừng tìm ta liều mạng đã cám ơn trời đất lắm rồi...

Tuy nhiên những lời này của nàng lại khiến cho Dương Khai hiểu được, địa vị Băng Vân trong lòng những đệ tử này tối cao như thế nào.

- Sư tôn... Cơ Dao khẽ gọi một tiếng, nói: - Sư tôn có chuyện gì cần Dao nhi giúp người hay không?

- Không có, ngươi không nên suy nghĩ nhiều! Dương Khai mỉm cười.

Cơ Dao đứng dậy, chậm rãi đi tới, mang theo một làn hương thơm ngát, lên tiếng: - Dao nhi vô dụng, xin sư tôn để Dao nhi xoa bóp cho người.

- Hả?

Dương Khai ngạc nhiên, nhưng hắn chưa kịp phản ứng, Cơ Dao đã đứng ở phía sau người hắn, nhẹ nhàng nắn bóp.

Dương Khai cứng đờ cả người, cảm thấy chịu không nổi.

Từ khi tới Tinh Vực đến nay, hắn luôn giữ vững tâm trí- tránh chuyện ân ái, tâm tư trong sáng, một lòng phấn đấu để ngày càng trở nên mạnh mẽ. Nhưng hắn cũng là nam nhân, cũng có dục vọng của mình.

Lần trước vô ý thấy được thân thể Cơ Dao, thiếu chút nữa hắn xịt máu mũi, lúc này lại đang cô nam quả nữ ở chung một phòng, không ngờ Cơ Dao lại chủ động tới bóp vai cho hắn.

Không chỉ như vậy, thân thể ấm áp kia lại còn dán trên lưng hắn, một mùi hương thơm ngát bay đến đầu mũi, khiến Dương Khai sướng rơn.

Cơ Dao ở sau lưng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: - Sư tôn, vai người cứng quá nha, chắc là trong khoảng thời gian qua quá mệt nhọc phải không?

Dương Khai thầm nghĩ, thân thể ta là nam nhân, sao có thể so sánh với thân thể ôn hương nhuyễn ngọc của Băng Vân chứ, cảm giác khi bóp vào dĩ nhiên là không giống nhau.

Định cự tuyệt, nhưng lại sợ Cơ Dao suy nghĩ nhiều, ảnh hưởng đến trạng thái nàng hiện tại, nên hắn chỉ có thể nhắm mắt nói: - Có một chút.

Cơ Dao cười nói: - Sư tôn thả lỏng người đi, đã nhiều năm rồi Dao nhi không hầu hạ sư tôn, không biết tay nghề có bị mai một hay không.

Nghe nàng nói vậy, Dương Khai mới biết khi ở Băng Tâm Cốc, có lẽ Cơ Dao thường xuyên xoa bóp cho Băng Vân, cho nên mới thành thạo như vậy.

Đã không thể ngăn trở hay cự tuyệt, Dương Khai cũng chỉ có thể yên ổn hưởng thụ, dần dần thể xác và tinh thần hắn trầm tĩnh lại, theo bàn tay ngọc của Cơ Dao nhẹ nhàng xoa bóp, Dương Khai cảm thấy cả người thư thái như đi trên mây, trong miệng lại còn rên lên hừ hừ.

Cơ Dao nghe hắn rên mặt đỏ tới mang tai, thầm nghĩ sao âm thanh của sư tôn phát ra lại kỳ quái như vậy, nhưng lại không tiện hỏi nhiều.

Xoa bóp xong bả vai lại xoa bóp đến cánh tay, xoa bóp xong cánh tay lại xoa bóp vùng đầu, ngay 2 đùi nàng cũng không bỏ qua.

Dương Khai được hầu hạ một trận, thể xác và tinh thần hết sức thư thái, đối với kỹ thuật của Cơ Dao khen không dứt, khiến Cơ Dao tươi cười như hoa, vui không thể tả.

Chỉ có điều, cảnh tượng khi Cơ Dao quỳ trước mặt mình nắm nắm bóp bóp hai bắp đùi, khiến Dương Khai thật sự cảm thấy vô cùng kích thích.

Xong khi hưởng thụ xong, sắc mặt Dương Khai lại trở nên thấp thỏm lo lắng, nghĩ tới sau này khi Cơ Dao hoàn toàn tỉnh táo lại, vậy thì tội trạng của hắn chỉ sợ sẽ lại nhiều thêm một chuyện ah, trong lúc nhất thời hắn vô cùng lo lắng, hối hận không thôi.

Suốt đêm, Dương Khai và Cơ Dao người ở trên giường người ở dưới đất ngồi đả tọa nghỉ ngơi.

Cơ Dao cũng không xuất hiện bất kỳ triệu chứng bất thường nào, khiến Dương Khai yên tâm không ít.

Đến tận trưa ngày hôm sau, hai người ra khỏi phòng, đi tới quầy lầu một.

Chưởng quỹ thấy Dương Khai bộ dáng phơi phới như tắm gió xuân khắp người, dĩ nhiên là hâm mộ không dứt, nụ cười đầy ẩn ý hỏi: - Đêm qua khách nhân nghỉ ngơi tốt chứ?

- Rất tốt! Dương Khai gật gật đầu, sao còn không biết ý nghĩ xấu xa trong lòng tên này chứ? Nhưng hắn cũng lười phải giải thích.

- Nếu khách nhân cảm thấy tốt, lần sau trở lại Thái Bình Thành, xin hãy ghé lại tiểu điếm. Chưởng quỹ cúi đầu khom lưng, tiễn Dương Khai và Cơ Dao ra ngoài.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement