Xà Đại Nhân (full) - Long Duy (Truyện tác giả: Giang Hà)

Advertisement

Trong lời nói của Mặc Dạ mang theo bất đắc dĩ chưa từng có.

Tôi biết là hắn đang dỗ tôi, nhưng cảm giác suy sụp vẫn không thể kiểm soát được.

Mặc Dạ vỗ nhẹ lưng tôi, hắn không nói gì nữa.

Tôi ghé vào ngực Mặc Dạ, cắn chặt áo chỗ bả vai hắn. Nhưng cũng không được bao lâu, thím Lưu ở ngoài đã gọi với vào: "Long Duy, Long Duy, thím cho cháu trứng luộc lòng đào nhé? Cháu đâu rồi?" Tôi nằm úp sấp vào ngực Mặc Dạ, nặng nề thở ra. Hắn đỡ tôi đứng lên: "Đi ăn cái gì đi." Bây giờ không phải lúc để giải tỏa cảm xúc, tôi hít vào một hơi, sau đó đi đến cạnh toilet rửa mặt, rửa xong mới đi theo Mặc Dạ xuống nhà. Thím Lưu nhìn tôi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mặc Dạ, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới.

Những người khác trong tiệm cũng nhìn hắn chằm chằm, Mặc Dạ hiển nhiên không thích bầu không khí này.

Hắn thấy A Bảo không ăn, bèn ôm A Bảo đi ra ngoài.

Thím Lưu nhìn chằm chằm theo hắn, lôi kéo tôi nói nhỏ: "Ai đấy?" Tiêu Tinh Diệp ho nhẹ một tiếng, ngay cả Mặc Dạ đang ôm A Bảo ra ngoài cửa, đã chuẩn bị lên xe rồi mà nghe vậy cũng dừng chân lại. Tôi bỗng chốc hơi xấu hổ, chỉ có thể họ nhẹ một tiếng: "Trứng lòng đào đâu ạ?" "Bạn trai cháu à?" Thím Lưu giữa chặt tay tôi. Tôi vội xua tay: "Không đâu ạ" Nhưng thím Lưu lại đảo mắt nhìn Mặc Dạ, nghiêm túc nói với tôi: "Cháu không thể thừa dịp ba mẹ không ở nhà để làm quen bạn trai đâu đấy." "Hơn nữa người này..." Thím Lưu kéo tôi vào trong, xúi giục nói: "Long Duy, thím là người nhìn cháu lớn lên. Anh chàng này không được, đừng nhìn khuôn mặt kia đẹp

trai, nhưng mặt mũi lúc nào cũng khó đăm đăm, rõ ràng là tính cách không tốt, sau này cháu sống thế nào được?"

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Mặc Dạ đang ôm A Bảo, vội gật đầu liên tục: "Cháu biết, đó thật sự không phải bạn trai cháu đâu." "Biết là tốt rồi, cháu ở một mình phải chú ý đấy." Thím Lưu than thở, sau đó thả cho tôi đi. Tôi chỉ đành yên lặng đi đến bàn ngồi xuống, Tiêu Tinh Diệp nhìn thấy thì ho khan vài cái thật mạnh, ăn vài miếng mà còn lại trong bát rồi vội vàng rời đi. "Đau lòng à" Mễ bà Tần liếc nhìn tôi một cái, sau đó cũng đứng dậy. Tôi nghĩ người bà nói là tôi, bèn trừng mắt nhìn: "Là vừa nãy nhìn nhà dưới, bị bụi bay vào mắt nên mắt mới hơi đỏ" "Bà biết cháu đã khóc." Mễ bà Tần lấy khăn tay lau miệng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, khẽ nói: "Người bà nói là xà quân kìa."

Tôi nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, bèn quay đầu nhìn ra ngoài, qua cửa kính xe, tôi nhìn thấy Mặc Dạ ôm A Bảo trên đùi, đang dạy nó nói chuyện.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Mặc Dạ quay đầu liếc nhìn tôi một cái, tuy rằng cách khá xa nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi mơ hồ như trước. Mễ bà Tần cầm khăn tay rời đi, tôi cắn một miếng trứng lòng đào, có lẽ do lạnh rồi, cho nên nó hơi tanh, ăn không ngon cho lắm...

Ăn hết quả trứng mà không biết mùi vị gì, tôi lấy điện thoại chuẩn bị đi trả tiền, thím Lưu lại đẩy tôi một cái: "Đi đi, đi nhanh đi, biết cháu bây giờ làm việc gì cũng không có tiền. Không có tiền thì đến tìm thím, đừng vay bậy."

"Ở trong nhà người khác thì phải thông minh chút, mấy việc tay chân như giặt quần áo nấu cơm là phải biết giúp đỡ người ta đấy" Thím Lưu cầm hai cái hộp đã đóng gói sẵn đưa cho tôi, thấp giọng nói: "Cầm lấy ăn đi."

Tôi cầm cặp lồng, nói cảm ơn thím Lưu rồi đi lên xe. "Ăn thôi..." A Bảo vừa nhìn thấy tôi thì lập tức vươn tay muốn tôi ôm. Mặc Du giữ chặt nó lại, nói với Tiêu Tinh Diệp: "Đi nhà Tiền sâu rượu đi."

Dường như nhiệt độ trên xe hơi thấp, tôi đặt đồ ăn được thím Lưu cho xuống, sau đó vươn tay ôm A Bảo, nhưng Mặc Dạ lại giữ chặt A Bảo, hơn nữa còn không liếc nhìn tôi mà chỉ nhìn chằm chằm A Bảo.

Tình huống này rõ ràng không đúng, tôi không biết mình đã nói câu nào đắc tội đến hắn, cũng đành dừng lại chứ không tự làm mình mất mặt nữa. Đến dưới nhà Tiền sâu rượu, mễ bà Tần đã nhận thấy có điều không đúng, bà thấp giọng nói: "Đi lên cẩn thận một chút." Lúc này Mặc Dạ mới đưa A Bảo cho tôi, ý bảo

Tiêu Tinh Diệp dẫn đường.

Lúc đi đến cửa nhà Tiền sâu rượu, Tiêu Tinh Diệp đang lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì Mặc Dạ vung tay lên, cửa lập tức mở ra. Nhìn rõ ràng thấy mắt Tiêu Tinh Diệp hơi giật nhẹ, nhưng anh ta cũng lập tức đẩy cửa đi vào. Cửa vừa mở ra, một mùi tanh tưởi đã xộc thẳng vào mặt. A Bảo lập tức "Á" một tiếng, tay chân đập loạn xạ trong vòng tay tôi. Mặc Dạ vội ôm A Bảo rồi nói với mễ bà Tần: "Lấy hương" Mễ bà Tần vội lấy một ít hương trong túi ra đưa cho chúng tôi: "Ngậm cái này."

Loại hương này rất nhỏ, ngâm vào thấy vị giống vỏ quýt khô, nhưng vừa ngậm vào miệng thì hương vị nồng nặc này lập tức tan ra, mang theo vị hơi chua, chẳng qua nó lập tức xua tan mùi tanh hôi trong phòng.

"Bà đưa A Bảo xuống dưới chờ đi, đừng để nó nhìn thấy tình huống này." Mặc Dạ đưa A Bảo cho mễ bà Tần, sau đó lạnh mặt lôi kéo tôi đi vào trong, rồi lập tức đóng cửa nhà lại.

Tiền sâu rượu đang ngồi trên chiếc ghế xông hơi bên cạnh ghế sofa, cả người bốc mùi hôi tanh.

Bởi vì dưới ghế có đốt ngải cứu, hơi nóng tan ra, mùi lá ngải cứu và mùi tanh hôi càng lan ra nhanh hơn.

Ông ta đang đếm trứng chim, nếu có thể mang một hội viên mới đến rạp chiếu phim bên kia thì sẽ được nhận thêm một phần quà tặng, hôm nay ông ta được hơn một trăm cái trứng chim.

Chẳng qua đến một cái, ông ta lại há mồm cắn vỡ quả trứng chim sống, uống nước dịch trong quả trứng chim. Trứng chim là một phôi thai đầy đủ, cũng là một loại sinh mệnh lực.

Tiền sâu rượu biết sinh mệnh mình đang mất dần, cho nên xuất phát từ bản năng, ông ta muốn cắn nuốt chút gì đó có sinh mệnh lực.

Ví dụ như máu tươi, ví dụ như trứng chim...

"Lão Tiền" Tiêu Tinh Diệp ngồi xuống cạnh ông ta, há miệng gọi nhẹ: "Đừng ăn."

Rõ ràng Tiền sâu rượu đã cảm nhận được điều gì, ông ta nắm chặt trứng chim, nói mơ hồ: "Sắp nghỉ hè rồi, Tiểu Hiên Hiên sắp đến, tôi muốn dẫn nó đi câu ếch."

Ông ta cầm một quả trứng chim, dùng sức bỏ vào miệng: "Năm mới Tiểu Hiên Hiên phải đến nhà nội của nó, đến nghỉ hè tôi phải đợi nó về." Tiêu Tinh Diệp nhỏ giọng nói với tôi: "Tiểu Hiên Hiên là cháu trai ông ấy, bây giờ phải làm sao đây?" Tôi cũng không biết, bèn quay đầu nhìn Mặc Dạ. "Gọi điện thoại cho con ông ta." Mặc Dạ âm u nói. Tiền sâu rượu như chỉ biết nuốt trứng chim, nước dịch trong suốt vừa dính vào người ông ta là lập tức biến thành màu đen vẩn đục.

Tiêu Tinh Diệp trộm móc điện thoại trong cái túi công văn cũ nát của ông ta, sau đó gọi đi, không mấy giây đã có người nghe điện thoại, tiếng nói có phần không kiên nhẫn truyền đến: "Ba, con đang đi làm mà, lại làm sao nữa vậy?"

Tiền sâu rượu đang nuốt trứng chim nhưng vừa nghe thấy giọng nói kia là ánh mặt vẩn đục lập tức sáng lên, ngay cả cánh tay đang dần có cứng cũng trở nên linh hoạt.

Ông ta lấy điện thoại từ trong tay Tiêu Tinh Diệp, nói: "Khi nào Tiểu Hiên Hiên về? Nó nói phải về đi câu ch..."

"Nghỉ hè phải học thêm, còn phải đi học lớp năng khiếu, có lẽ không về được. Mùa hè nóng như thế, đi ra ngoài câu ếch cái gì, ba chú ý sức khỏe, đừng đi lung lung ra ngoài. Dường như bên kia thật sự rất vội, mới nói vài câu đã vội vàng nói buổi tối gọi sau, sau đó cúp máy ngay.

Tiền sâu rượu cầm di động, nghe tiếng tút tút trong đó, lại vẫn cố chấp hỏi: "Nghỉ hè không về, không đi câu ếch. Vậy năm mới có về không? Ba mua pháo hoa cho nó, nó thích đốt pháo hoa mà..." Nói xong, ông ta lại bắt đầu run rẩy hoảng loạn cầm trứng chim.

Nhưng chung quy trứng chim không có tác dụng gì, ông ta cắn mấy quả trứng chim sống, ánh mắt chậm rãi đưa về phía Tiêu Tinh Diệp, đôi đồng tử vẩn đục rõ ràng đang dần trở nên hung ác.

Tiêu Tinh Diệp vội đứng lên, kéo Mặc Dạ nói: "Cái này phải làm sao đây?" Mặc Dạ ôm tôi, hắn thở dài một hơi, sau đó nhẹ vung ống tay áo lên. Trứng chim trong tay Tiền sâu rượu rơi hết xuống đất, vỡ tung tóe ra sàn. Tôi muốn quay đầu nhìn, nhưng Mặc Dạ lại vươn tay che kín mắt tôi, ôm thẳng tôi ra ngoài cửa.

Sau khi ra cửa, Tiêu Tinh Diệp cũng vội vàng đi ra, anh ta hỏi chúng tôi: "Làm sao bây giờ?" "Ông ta nảy sinh chấp niệm, gọi con ông ta về, để con ông ta tự xử lý đi." Mặc Dạ ôm tôi bay thẳng xuống dưới.

Hắn thấp giọng nói với tôi: "Chẳng trách sinh cơ của quan tài rắn càng ngày càng yếu" Đừng nói thôn Hồi Long, dường như ngay cả trấn nhỏ cũng đang chậm rãi chết đi.

Bởi vì người trẻ tuổi đều ở bên ngoài, còn trẻ cũng sống ở nơi khác.

Cả trấn nhỏ lẫn thôn xóm đều chậm rãi mất dần sinh cơ cùng những người già này.

Hình như Tiêu Tinh Diệp đóng cửa xong mới đi ra, rồi vội vàng lái xe rời đi, anh ta đưa mễ bà Tần và A Bảo về trước.

Lúc đi ngang qua ruộng nhà chồng mễ bà Tần, có hai bé trai bảy tám tuổi đang cầm gậy trúc câu ếch, vừa nhấc lên nhấc xuống, người bên cạnh thấp giọng phấn khích nói: "Lại một con to tiếp, cẩn thận..."

Về đến nhà, mễ bà Tần luộc một nồi nước lá ngải cho chúng tôi tắm rửa.

Tôi tắm xong bèn đi ra mái hiên ngồi, cầm di động trong tay, nói với Mặc Dạ: "Lần trước tôi gặp người nơi khác ở dòng suối nhỏ trên Tào Sơn, mấy người Hà Ca ở ngay ngoài trấn, để bọn họ đưa ông Hồ đến đó, chúng ta đi xem ông ta, hỏi chút chuyện về quan tài rắn được không?"

Nếu thật sự là ông Hồ đưa ra đề nghị dùng Bát tà phụ quan để vây quan tài rắn, lại còn chế tạo tà quan dựa theo quan tài rắn thì chắc ông ta biết bí mật quan trọng của quan tài rắn là gì.

Mặc Dạ rũ mắt nhìn điện thoại của tôi, nghe tôi nói thì gật đầu.

Tôi lập tức gọi điện thoại cho Hà Ca, anh ta nghe tôi nói muốn gặp ông Hồ thì hơi ngạc nhiên. Sau đó nặng nề nói: "Cho dù cô không liên lạc với tôi, tôi cũng muốn liên lạc cho cô. Ông Hồ trở nên rất kỳ lạ, mời xà quân đi xem cùng đi."

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement