Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều

Advertisement
Mặc dù thời đại hắn xuyên tới xem như là hòa bình, nhưng mà tương lai thì sao?

Trong trí nhớ của nguyên chú có sự tồn tại của các dân tộc Nữ Chân, Khiết Đan và Tây Hạ.

Thậm chí những gã từng càn quét trên thảo nguyên cũng có thể tồn tại.

Tuy rằng lịch sử từng xuất hiện lệch lạc, nhưng ai có thể biết được nơi nào đó sẽ có sự giao thoa giống nhau?

Hắn nhớ rõ trong lịch sử thế giới ờ kiếp trước, những gã trên thảo nguyên và dân tộc Nữ Chân đã mang đến cho Trung Quốc một nỗi đau xót nhục nhã vô cùng vô tận, đó là một đoạn lịch sử tăm tối nhất.

Hiện giờ hắn đã đi vào thời đại này, đương nhiên không mong muốn bản thân mình sẽ bị cuốn vào đoạn lịch sử nhục nhã ây.

Điều hắn có thể làm là xây dựng lực lượng đủ để tự báo vệ mình, thôn Kháo Sơn chỉ là điếm bắt đầu, tuyệt đối không phải là điểm kết thúc.

Tống Ninh Tuyết làm việc dứt khoát lưu loát, còn có cả hấp tấp, nói làm liền làm. Nàng không quay về thôn cùng Giang Siêu, mà là trở lại huyện thành cùng hộ vệ.

Giang Siêu về tới trong nhà, Tô Miên Miên đang dần theo vài người phụ nữ nấu cơm.

Thấy Giang Siêu, nàng vần còn hơi căng thẳng, nhưng không còn sợ hãi, trong mắt có thêm vài phần lưu luyến.

Giang Siêu của hiện giờ dịu dàng quan tâm nàng, làm nàng cảm nhận được ấm áp chưa từng có, thầm muốn loại ấm áp này vần luôn bên cạnh nàng.

“Ca ca, Tiếu Thảo cũng đang làm việc giúp tỷ tỷ! Ca ca xem Tiếu Thảo ngoan chưa!” Tó Tiểu Thảo thấy Giang Siêu trờ về thì vui vẻ chạy tới.

Trên mặt con bé dính đầy khói bụi, mặt mày lại mang theo chờ mong, không còn chút sợ hãi nào với Giang Siêu.

Mấy ngày qua, sự dịu dàng của Giang Siêu đã làm con bé quên mất chuyện trước đây hay bị Giang Siêu đánh. Trẻ con rất dễ quên, cũng sẽ không òm hận.

Sức khỏe của con bé cũng dần tốt lên.

“Đương nhiên là ngoan rồi, đợi lần sau vào thành, ca ca lại mang kẹo hồ lô cho Tiểu Thảo!”

Giang Siêu ngồi xổm xuống, xoa nhẹ đầu Tố Tiểu Thảo, trên mặt đầy vẻ dịu dàng.

“Cảm ơn ca ca!” Tô Tiếu Thảo mỉm cười ngọt ngào, xoay người cầm một que củi nhét vào bếp.

Cô bé chín tuổi cầm củi lửa đứng kế bên nhìn Tồ Tiếu Thảo với vẻ hâm mộ, rồi lại nhìn về phía Giang Siêu.

Cô bé chính là nhóc con dân theo đệ đệ tới làm việc kia. Đệ đệ của cô bé cũng ớ bên cạnh giúp đỡ nhóm lửa.

Giang Siêu đi qua xoa đầu cô bé, hơi mỉm cười nói: “Chờ lát nữa ăn cơm, muội bưng cơm cho nương muội trước đi, sau đó hai tỷ đệ lại quay về đây ăn, hoặc là hai tý đệ bưng cơm về nhà ăn cùng nương cũng được, ở chỗ Giang Siêu ca ca, bọn muội không cần lo lắng vấn đề ăn cơm. Sau này, không chỉ là bọn muội, mà còn tất cả mọi người trong thôn, ca ca đều sẽ làm mọi người có cơm ăn.”

Cồ bé nhấp nháy nước mắt, gật mạnh

đầu với Giang Siêu. Cậu bé ở bên cạnh cái hiếu cái không nhìn Giang Siêu, trong ánh mắt mang theo chút nhát gan dè dặt.

Vài người phụ nữ đang nấu cơm và đang gĩã hoa tươi bồ kết nghe vậy đều lộ ra vé biết ơn.

Bọn họ đều là dân thường nghèo khổ lại chất phác, từ trước tới nay thường xuyên bị đói. Nhưng mà mấy ngày qua, bọn họ không chí không có đói bụng, mà còn được ăn cơm kèm thức ăn.

Hơn nữa, rau dại thêm các gia vị dầu muối vào sẽ ăn rất ngon. Đây là chuyện mà bọn họ không bao giờ dám nghĩ tới trong đời.

Không chỉ là bọn họ, mà gần như tất cả mọi người trong thôn đều rất ra sức làm việc, mọi người sợ mình lười biếng sẽ có lỗi với tiền công và thức ăn.

“Giang Siêu! Ngươi là người tốt… Sau này, chỉ cần ngươi cho miếng cơm ăn, thì bảo chúng ta làm gì cũng được, đưa mạng sống cho ngươi cũng được luôn…”

Một người phụ nữ đôi mắt ửng đỏ nói với Giang Siêu. Những người phụ nữ khác cũng gật đầu đồng ý.

Nghe vậy, Giang Siêu cười khẽ, người trong núi chính là chân thành tha thiết như vậy.

Đặc biệt là những người đang giãy dụa để tồn tại trong nghèo khổ. Bọn họ rất dễ dàng thỏa mãn, cũng hiếu được cảm ơn.

“Thím Minh, không đến mức như thím nói đâu, chỉ cần mọỉ người một lòng làm việc cùng ta, thì sau này trong nhà mồi người đều có thể ăn cơm và mì, còn có thịt nữal”

Giang Siêu cười nói với người phụ nữ mới nói chuyện.

Lúc này, màn thầu trong nồi đã chín, Tô Miên Miên và hai người phụ nữ vội vàng lấy màn thầu ra.

Sau khi bỏ bánh vào trong đòn gánh, bọn họ chia nhau đưa đến lò nung cách đó không xa.

Nhờ có sự giúp đỡ của trưởng thôn và sự giám sát của thợ thủ công, lò ngói đã bắt đầu nung mẻ ngói đầu tiên, lò nung xi măng cũng bắt đầu làm việc.

Chỉ cần chờ nung xong là có thể bắt đầu xây nhà. Cát thạch anh tạm thời chưa được sử dụng để chế tạo pha lê.

Trước khi tìm được nguồn tiêu thụ, Giang Siêu sẽ không nung ra các sản phẩm bằng pha lẻ.

“Đương… gia!” Chờ đến khi nồi màn thầu thứ hai bốc hơi, Tô Miên Miên mới muốn nói lại thôi nhìn Giang Siêu.

Đây là lần đầu tiên nàng gọi Giang Siêu là đương gia. Trước đó nàng chưa từng gọi Giang Siêu bằng bất cứ xưng hô gì.

“Miên Miên, có chuyện gì vậy? Nàng không thoải mái hả? Hay là nàng dẫn Tiểu Thảo đi nghỉ ngơi đi, đế ta trông nơi này cho.”

Nghe vậy, Giang Siêu nói với Tô Miên Miên với vẻ mặt lo lắng.

“Không sao, ta không sao… là…” Tô Miên Miên rất là do dự, trong mắt còn có chút sợ hãi.

Giang Siêu thấy vậy thì kéo nàng vào trong phòng.

Trong mắt đám phụ nữ làm việc bên ngoài lộ ra vẻ mập mờ.

Nhưng mọi người đều thức thời coi như không thấy. Phu thê người ta mới hòa thuận gần đây, vậy nên bọn họ không dám trêu ghẹo.

“Có chuyện gì vậy, Miên Miên?” Giang Siêu dịu dàng xoa đầu Tô Miên Miên.

Đối với người thê tử giống như muội muội này, hắn thương tiếc đến cực điếm, bời vì nàng hiếu chuyện tới mức làm người đau lòng.

“Trong nhà sắp hết đồ ăn rồi. Chắc là cơm chiều…” Tô Miên Miên căng thẳng mà nhìn Gỉang Siêu.

Nàng nấu cơm cho mọi người theo ý của Giang Siêu, chỉ là trong thôn có nhiều người, nên gạo thóc gì cũng nhanh hết.

Lương thực mà lần trước Giang Siêu mang về sắp hết rồi.

Tô Miên Miên sợ Giang Siêu trách nàng dùng quá nhanh, cũng sợ Giang Siêu sẽ biến trở lại Giang Siêu trước kia rồi ra tay đánh nàng.

“Hóa ra là như thế, đừng lo lắng, đợi lát nữa ta sẽ sai người đi mua thêm. Nàng cầm tiền này trước đi, sau này nàng sẽ phụ trách phát tiền công cho mọi người. Chỉ cần có làm việc thì dù là nam nữ già trẻ gì cũng đều phát theo ý ta, đừng bạc đãi mọi người.”

Giang Siêu đưa ba mươi lượng bạc cho

Tô Miên Miên. Còn lại mười lượng bạc, hắn định nhờ trướng thôn dẫn người đi huyện thành mua lương thực.

Tô Miên Miên ngạc nhiên nhìn số bạc trên tay, một lúc lâu sau vẫn chưa hết ngấn ngơ. Nàng dường như không thể tin nổi chuyện Giang Siêu sẽ cho nàng quản gia. Từ trước tới nay nàng chưa được giữ tiền bao giờ.

Thấy dáng vẻ ngây người của nàng, Giang Siêu bật cười nhét bạc vào trong tay nàng.

Sau này Giang Siêu còn phải quản rất nhiều chuyện, mà hiện gỉờTô Miên Miên chính là người mà hắn tin tường nhất. Hắn hi vọng nàng có thế trở thành cấp dưới có năng lực nhất của mình.

“Sau này chuyện trong nhà sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng bận, nàng phải giúp ta quản lý cho tốt, bắt đầu từ việc giữ tiền đi.”

Giang Siêu mím cười với Tỏ Miên Miên.

“Nhưng ta… không biết chữ, cũng không biết đếm… để ta gỉữtiền…” Tô Miên Miên sợ hãi nhìn Giang Siêu, đáy mắt hiện lén ướt át.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement