Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều

Advertisement
Đúng lúc mọỉ người ở đây đêu cho rằng sẽ không còn ai đến gây sự với Giang Siêu nữa, đột nhiên lại có một giọng nói vang lên.

“Ta… muốn quyết đấu với ngươi!”

Giọng nói vừa dứt, mọi người nhìn thấy một thanh niên đi ra từ trong đám người, trên mặt gã đầy vẻ ghen ghét nhìn Giang Siêu.

Không đợi Giang Siêu nói đấu thế nào, gã đã lên tiếng.

“Ta và ngươi quyết đấu bằng nhạc cụ, nếu ngươi bị thua, vậy thì phải cách xa Thải Nhi muội muội ra.”

Nghe gã này nói xong, Giang Siêu có chút kỉnh ngạc, còn có thể quyết đấu bằng nhạc cụ?

Có điều, khi nhìn biểu cảm của mọi người xung quanh, hắn đã phát hiện ra cách quyết đấu trong tộc Dạ Lang không chỉ giới hạn trong đấu võ.

Chẳng qua, khi tên thanh niên này nói muốn quyết đấu bằng nhạc cụ, vẻ mặt của những người xung quanh lại có vẻ đỏ lên, trong đó tràn ngập sự xấu hổ.

Đông Ly Thải nhìn thanh niên kia, hai mắt tức giận muốn bốc lửa, giống như muốn xông

lên án tươi nuốt sống đối phương.

Tên này nói muốn quyết đấu bằng nhạc cự chỉ nghe thôi đã thấy đê tiện hơn Đông Ly Sơn rất nhiều.

Nếu nói đấu võ thì không sao, chỉ cân là nam nhân thì chắc chắn sẽ biết một ít võ nghệ, nhất là những người đỉ nam vào bắc như Giang Siêu.

Nhưng nói đến đấu nhạc cụ, có ai đi khắp mọi nơi biết chơi nhạc cụ không, đây chẳng phải chuyện vô ích sao.

Ai mà rảnh rỗi tới nỗi đi chơi đàn hát, nhất là còn chơi nhạc cụ của tộc Dạ Lang bọn họ.

Chỉ sợ người bên ngoài chưa từng nhìn thấy nhạc cụ của bọn họ ấy chứ.

Vậy thì làm sao mà đấu được? Tên thanh niên này đúng là chỉ biết bắt nạt người khác.

Ngay cả người của tộc Dạ Lang đêu cảm thấy vô cùng hổ thẹn, chẳng qua vừa rồi Giang Siêu đã dành hết sự nổi bật, cho nên ít nhiều gì mọi người cũng muốn nhìn thấy hắn bị xấu mặt.

Cho dù là thủ đoạn đáng bị khinh thường cũng không sao, chỉ cần có thể khiến Giang Siêu xấu mặt thì có dùng thủ đoạn nào cũng được.

“Đông Ly Ngọc, ngươi… Ngươi làm vậy không thấy bản thân mình vô sỉ sao, còn có, các ngươi dựa vào cái gì mà dùng ta để đặt cược, ta thích ai là tự do của một mình ta.”

Đông Ly Thải tức giận nhìn thanh niên kia nói.

Thanh niên nghe xong, trên mặt cũng lộ ra vẻ bực bội:

“Được thôi, nếu như hắn không có bản lĩnh thì cứ việc nhận thua là xong, dù sao trong hạng mục quyết đấu của tộc Dạ Lang chúng ta cũng cho phép đấu bằng nhạc cụ, ta không vi phạm quy định. Còn nữa, trong tộc có tộc quy, nếu như có người không phục có thể lựa chọn quyết đấu. Ngươi không thể vì tên ngoại lai này mà làm hỏng quy củ của tộc Dạ Lang chúng ta được.”

Rõ ràng gã này đang tức giận vì hành vi bênh vực Giang Siêu của Đông Ly Thải.

Đông Ly Thải còn muốn nói chuyện, nhưng Giang Siêu đã cản nàng lại.

Vốn dĩ hắn không muốn làm Đông Ly Thải khó xử, cho nên mới quyết định đối đầu với những người này.

Nếu hiện giờ hắn lùi bước, sẽ chỉ khiến

Đông Ly Thải khó xử hơn thôi, nếu đã bắt đầu fôi, thì sao hắn có thể lùi bước dược.

“Không sao cả, muốn đấu thì cứ đấu đi!” Giang Siêu nói với Đông Ly Thải.

Chẳng qua, lời này của hắn khiến Đông Ly Thải lo lắng không thôi.

Lần này công cụ quyết chiến là nhạc cụ của tộc Dạ Lang, có khi Giang Siêu còn chưa từng nhìn thấy bao giờ, vậy thì đấu bằng cách nào?

Ngay cả Tống Tiểu Nhã đứng bên cạnh đang tràn đầy tin tưởng cũng không bình tĩnh được. Hình như công tử nhà mình chưa từng đến tộc Dạ Lang, trước khi đến đây còn phải hỏi chuyện nàng ta.

Hiện tại hắn lại muốn đấu bằng nhạc cụ của tộc Dạ Lang, cứ như vậy đi lên quyết đấu, chỉ sợ sẽ xấu mặt!

Không đợi nàng ta mở miệng nói, đã thấy Giang Siêu đi qua.

Hắn đỡ Đông Ly Sơn đứng dậy, hơi mỉm cười nói: “Có thể cho ta mượn nhạc cụ của ngươi để dùng không?”

Trên người Đông Ly Sơn vừa lúc đem theo sáo bầu.

Hắn ta thấy Giang Siêu muốn mượn sáo bầu của mình, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn đưa sáo bầu cho hắn mượn.

“Nếu ngươi không biết thổi thì đừng có thổi bừa, cứ nhận thua ở tộc Dạ Lang chúng ta cũng không phải là chuyện mất mặt gì.” Giọng nói của hắn ta có vẻ cứng ngắc.

Thái độ của hắn ta đối với Giang Siêu rõ ràng đã tốt hơn lúc nãy.

Có lẽ là thực lực của Giang Siêu khiến thâm tâm hắn ta bội phục, cho nên thái độ cũng thay đối theo.

Hắn ta bị Giang Siêu dùng một chiêu đánh bại là sự thật, từ trước đến nay, người tộc Dạ Lang vẫn luôn tôn trọng cường giả.

Giang Siêu nghe vậy, lại mỉm cười nói với hắn ta: “Cho dù có thua thì cũng phải thử một lần, như vậy sau này mới không hối hận!”

Nói xong, Giang Siêu đưa sáo bầu đến bên miệng.

Hành động của Giang Siêu khiến mọi người ở đây kỉnh ngạc, không thể tin nổi mà nhìn về phía hắn, chẳng lẽ tên tiểu tử này thật sự muốn thổi sáo bầu sao?

Hắn có biết thổi không vậy?

Mọi người cảm thấy Giang Siêu chỉ đang giả vờ giả vịt, một tên tiểu tử ngoại lai như hắn thì sao có thể sử dụng nhạc cụ của tộc Dạ Lang bọn họ được.

Ngay lúc mọi người đang suy nghĩ như thế, Giang Siêu đã bắt đầu thổi sáo bầu.

Sáo bầu phát ra âm thanh du dương êm taỉ, ngay cả kỹ năng thổi sáo của hắn cũng cao siêu hơn nhiều so với Đông Ly Sơn.

Từ tiếng nhạc của hắn, mọi người dường như thấy được núi cao thác chảy, dòng suối quanh co, nước nhè nhẹ trôi.

Còn có ánh trăng treo trên đầu, bóng trăng ngược dưới suối.

Mọi người giật mình ngạc nhiên, không hề hay biết bản thân đã đứng im nghe hắn thổi sáo trong bao lâu.

Tận đến lúc hợp âm cuối cùng chấm dứt, mọi người vẫn còn chìm đắm trong cảnh tượng duyên dáng vừa rồi, chậm chạp chưa hồi phục tỉnh thần.

Không biết bắt đầu từ ai, có người đột nhiên vỗ tay, sau đó nơi này tức khắc nổi lên một trận vỗ tay như sấm.

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Giang Siêu, trong ánh mắt từ vẻ xa cách trở nên thân thiết, còn có cả sự tôn kính.

Ngay cả Đông Ly Sơn, vừa nãy hắn ta còn cảm thấy không phục Giang Siêu, hiện tại cũng không tự giác mà vỗ tay theo.

Tống Tiểu Nhã há hốc mồm nhìn hắn, trong ánh mắt toát ra ngôi sao, miệng cũng lẩm bẩm.

“Công tử, có thứ gì mà ngươi không biết không? Cuối cùng ta cũng hiểu ra vì sao Nính Tuyết tỷ lại yêu thích ngươi không thể kiềm chế được, ngay cả ta cũng chìm đắm rồi!”

Còn Giang Vân đứng bên cạnh, suýt chút nữa quỳ xuống đất cúng bái. Đây là sư phụ của hắn, đúng là quá lợi hại.

Không chỉ có vũ lực mạnh mẽ đến biến thái, lại còn thổi ra được khúc nhạc hay như vậy, đây vẫn còn là người à?

Bóng người dưới tàng cây cũng sáng mắt lên, con ngươi sáng rực như sao trời.

Nhìn thấy biểu hiện của những người xung quanh, khóe miệng Giang Siêu chậm rãi lộ ra ý cười.

Chỉ cần được người trong tộc Dạ Lang

công nhận, những việc tiếp theo hẳn sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.

“Cảm ơn nhạc cụ của ngươi, nếu có thời gian thì chúng ta cùng hợp tấu một khúc.” Giang Siêu trả sáo bầu lại cho Đòng Ly Sơn, khẽ mỉm cười nói.

Hắn không có thù không đội trời chung với đối phương, chẳng qua là người trẻ tuổi thích ganh đua tranh đấu với nhau mà thôi, chuyện qua đi không việc gì phải nhắc lại.

Trái lại, hắn còn thưởng thức sự ngay thẳng của Đông Ly Sơn.

Tuy tên tiểu tử này đã bại dưới tay hắn, nhưng cũng không sinh lòng thù hận với hắn, vừa rồi hắn ta còn tốt bụng nhắc nhở hắn.

“Được, nếu có thời gian thì ta cũng muốn thỉnh giáo võ nghệ của ngươi, về nhạc cụ thì ngẫu nhiên ta mới chơi thôi, nếu như ngươi muốn hợp tấu, e rằng trong toàn bộ tộc Dạ Lang chúng ta cũng chỉ có một mình thiếu tộc trưởng là có thể hợp tấu cùng ngươi. Nàng đã bỏ công nghiên cứu nhạc cụ rất kỹ lưỡng.”

Đông Ly Sơn ngại ngùng gãi đầu nói, nhất thời hắn ta cũng không biết nên nói chuyện với Giang Siêu thế nào.

Tên thanh niên nói muốn quyết đấu nhạc cụ với Giang Siêu, hiện tại đã xám mặt lùi vào trong đám đông, không dám ho he gì về chuyện quyết đấu.

Như vậy rồi mà còn muốn đấu sao?

Người ta chỉ bằng một khúc nhạc đã kinh sợ bốn phía, tuy gã chơi nhạc cụ cũng gọi là hay đấy, nhưng nếu so với Giang Siêu thì gã vẫn còn kém xa.

Gã không muốn đi ra ngoài để làm mất mặt mình.

“Giang huynh đệ, sao ngươi thổi sáo bầu tốt như vậy, dạy cho chúng ta đi, hay là chúng ta dạy ngươi chơi đàn sừng trâu, còn có khèn, phải rồi, nqươi có biết thổi huân khônq?”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement