Triệu tướng quân phất tay, sắc mặt hắn ta nghiêm túc vô cùng: “Các ngươi không cần nói nhiều nữa, lão phu phải có trách nhiệm với hai mươi vạn binh lính ở Hổ Lao Quan và hai mươi vạn người dân sống ở nơi đây!” Cuối cùng, những người dân từ Đại Hạ có gào khàn cả cổ họng cũng không thể lay động sự kiên quyết của Triệu tướng quân, bọn họ chỉ đành rời đi.
Có một vài người đã ngã gục trên đường đi, bọn họ không thể đứng dậy được nữa.
Ngày hôm sau lại có một vài người nữa tới cầu xin được vào để ở qua mùa đông.
Có người còn trực tiếp chết cóng tại Hổ Lao Quan.
Người đó chết trước mặt các tướng sĩ Đại Võ, gương mặt ngập tràn vẻ tuyệt vọng.
Ngày thứ ba lại có dân gặp nạn tới.
Triệu tướng quân vẫn không đồng ý, cứ mặc kệ bọn họ kêu gào thảm thiết, khóc cạn nước mắt, quỳ mòn cả đầu gối cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Cuối cùng, rất nhiều người bị chết cóng tại Hổ Lao Quan.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm,... càng ngày càng có nhiều dân gặp nạn muốn vào thành sưởi ấm. Thế nhưng Triệu tướng quân vẫn không đồng ý.
Thế là xác chết trước Hổ Lao Quan càng lúc càng nhiều, bọn họ biến thành những bức tượng băng, hình thể khi chết đa dạng vô cùng.
Song có một điểm chung giữa họ là mặt ai cũng tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Cảnh tượng này đã không ngừng đánh vào tâm hồn của các tướng sĩ và binh lính Đại Võ.
“Tướng quân, hay là cho bọn họ vào trong đi?"
“Bọn họ là những người dân thường hai tay trói gà chẳng chặt, lại khổ cực ngàn dặm xa xôi tới đây, bọn họ cũng chỉ vì mạng sống mà thôi!"
“Chúng ta có nhiều tài nguyên như vậy, có thể chia một ít cho bọn họ!"
“Tướng quân, chúng ta thực sự không nhìn được nữa, tối nào cũng gặp ác mộng!"
“Các ngươi đau lòng, chẳng lẽ lão phu không đau lòng chắc?"
Triệu tướng quân thở dài một hơi: “Lão phu cũng muốn mở cổng thành để cho bọn họ vào lắm, song chức trách của lão phu vẫn còn ở đây, chúng ta không thể làm như thế được!"
“Nhưng mà tướng quân à..."
Triệu tướng quân phất tay, hắn ta bất lực, nói: “Thôi thì bẩm báo chuyện này với triều đình, để triều đình tới giải quyết đi!"
Thế là quân tình cấp báo nhanh chóng được gửi tới triều đình.
Cùng lúc đó, tin tức từ các cứ điểm biên cương cũng nhanh chóng được gửi tới triều đình và truyền tới tay Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm rất hiểu nỗi khổ của bọn họ, bọn họ mang chức trách bên mình nên không thể mở cổng thành. Thế nhưng không mở cổng thành thì bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người bị chết cóng, lương tâm bọn họ cũng cắn rứt lắm chứ. Do vậy chuyện này chỉ đành để hắn đứng ra giải quyết thôi.
“Ôi! Thế gian nào được vẹn đôi đường?” Lâm Bắc Phàm than thở.
“Ái khanh, sao ngươi lại thở dài thế, ngươi gặp phải chuyện khó khăn gì à?” Nữ để chầm chậm bước tới. Lâm Bắc Phàm lập tức đứng dậy: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại tới đây? Ngoài trời lạnh, sức khỏe bệ hạ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, dễ bị lạnh lắm đấy!"
Nữ đế mỉm cười, nói: “Mấy hôm nay nằm mãi trên giường, người ta cứng nhắc ra rồi, cực kì khó chịu nên ra ngoài đi lại cho thư giãn! Ái khanh yên tâm, trẫm không sao đâu!"
“Bệ hạ, bệ hạ vẫn nên chú ý sức khỏe thì hơn!” Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ.
Nữ đế chậm rãi bước đến trước bàn của Lâm Bắc Phàm, trông thấy một núi tấu chương trên đó, nàng với lấy một quyển rồi mở ra xem, vừa xem vừa cười: “Ái khanh, có phải ngươi gặp chuyện gì khó khăn rồi không, nói ra trẫm nghe xem nào!"
“Đúng thật là vi thần đang gặp chút vấn đề!"
Lâm Bắc Phàm bèn kể lại tình hình cho nữ đế nghe.
Nữ đế nghe xong thì gật đầu: “Đúng là khiến người ta khó xử thật, mở cửa thành không đúng, mà không mở cửa thành cũng không đúng! Trẫm chấp chính bao nhiêu năm nay cũng thường gặp phải những chuyện tiến thoái lưỡng nan như thế! Ái khanh, ngươi có ý kiến gì không?"
“Ý của vị thần là..."
Lâm Bắc Phàm liếc nhìn nữ đế, đoạn bảo: “Cứ dựa theo sức mình mà làm! Khi biên cương các nơi còn dư sức thì có thể mở cổng thành để những người dân gặp nạn kia vào tránh nạn, qua khỏi mùa đông! Nếu không còn dư sức thì cứ đặt dân chúng và binh lính triều đình ta lên hàng đầu!"
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |