Xuyên Thành Thời Xưa Cẩu Huyết Trong Sách Tra A - Lạc Tiểu Phái

Advertisement
Thứ bảy, nhà trẻ nghỉ học, Lâm Thanh Hàn cũng đi làm, Thẩm Tiện quyết định chuẩn bị trái cây và đồ ăn vặt, sau đó dắt nhóc con đến công ty chơi.

Thẩm Điềm nghe nói muốn đi đến chỗ làm việc của Thẩm Tiện, mới sáng sớm đã hưng phấn cực kỳ, ôm cánh tay Thẩm Tiện làm nũng: "Mommy, chỗ làm của mommy ở đâu vậy? Có vui không?".

Thẩm Tiện dứt khoát bồng nhóc con lên, ôm vào lòng, "Chỗ làm việc của mommy ở tronh một tòa nhà cao, chút nữa chuẩn bị cho Điềm Điềm trái cây và đồ ăn vặt, Điềm Điềm có thể đi làm cùng mommy không?".

"Dạ được, con sẽ ngoan ngoãn đi làm với mommy". Thẩm Điềm dán mặt vào cánh tay Thẩm Tiện làm nũng.

Lâm Thanh Hàn nhìn một lớn một nhỏ trên sô pha, dặn dò nói: "Giữa trưa nhớ rõ phải ăn cơm đúng giờ".

"Dạ, Điềm Điềm sẽ ăn cơm chung với mommy". Thẩm Điềm lắc lắc hai bím tóc nhỏ, nói với Lâm Thanh Hàn.

Thẩm Tiện bị bộ dạng nghiêm túc của nhóc con chọc cười, nựng nựng khuôn mặt nhỏ, "Được, mommy ăn cùng con".

Thẩm Tiện đầu tiên là đưa Lâm Thanh Hàn đến bệnh viện, kể từ lúc mua xe, xe điện của Lâm Thanh Hàn đã biến thành lựa chọn số hai.

Thẩm Tiện dừng xe, Thẩm Điềm ngồi trên ghể trẻ em nói với Lâm Thanh Hàn: "Mẹ, chiều nay Điềm Điềm lại đến đón mẹ".

Lâm Thanh Hàn xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con gái, nói: "Ừm, mẹ chờ con tới đón".

Sau đó quay đầu nói với Thẩm Tiện: "Hai người đi về nhớ lái chậm một chút, tôi đi trước".

"Em cứ yên tâm đi".

Lâm Thanh Hàn xuống xe, ý cười trên khóe môi chưa từng giảm xuống.

Nơi xa, Lục Kiến Bạch cũng vừa đến bệnh viện, đúng lúc thấy được một màn này, lòng bàn tay nắm chặt, đôi mắt gay gắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàn, từ khi chuyện lần đó xảy ra, Lâm Thanh Hàn đã không cùng anh ta nói chuyện riêng thêm lần nào nữa, hơn nữa công ty trong nhà cũng vì chuyện lần trước mà bị không ít người nhằm vào, mấy ngày nay vẫn luôn thua lỗ, tất cả chuyện này Lục Kiến Bạch đều tính lên đầu Thẩm Tiện.

Bên kia, Thẩm Tiện và nhóc con đã đến office building, Thẩm Tiện quyết định ôm nhóc con đi vào, nhóc con đi đến chỗ lạ có hơi ngại ngùng mà dựa vào lòng Thẩm Tiện, một chút thì hỏi chỗ này đang làm gì, một chút thì hỏi chỗ kia đang làm gì.

Nụ cười trên mặt Thẩm Tiện chưa từng ngừng lại, một đường ôm nhóc con đi vào công ty, lúc Thẩm Tiện đến, tất cả nhân viên đều đã có mặt, Thẩm Tiện quyết định ôm nhóc con đi chào hỏi mọi người.

"Đây là con gái của tôi, hôm qua lúc nói chuyện phiếm không phải mọi người tò mò sao? Ôm lại đây cho mọi người nhìn thử". Thẩm Tiện nói, sờ sờ tay nhỏ của Thẩm Điềm, "Điềm Điềm, chào mấy cô chú đi con".

Thẩm Điềm cọ cọ khuôn mặt nhỏ vào ngực Thẩm Tiện, hơi ngại ngùng cười cười, "Con chào cô chú". Lúc nói chuyện khuôn mặt nhỏ hồng hồng, hai lúm đồng tiền trên má cũng hiện ra, Thẩm Tiện nhìn bộ dạng của nhóc con, càng thấy vui vẻ.

"Sếp, chị thật sự có con? Không phải là con của họ hàng đi". Người đeo mắt kính tên Lý Tỉnh cười hỏi.

"Đương nhiên là con gái của tôi, đúng không Điềm Điềm". Thẩm Tiện nựng khuôn mặt nhỏ của nhóc con nói.

"Dạ dạ, mommy". Thẩm Điềm ôm cổ Thẩm Tiện phụ họa.

"Được rồi, mọi người làm việc tiếp đi, tôi dắt Điềm Điềm vào văn phòng". Thẩm Tiện chào tạm biệt mọi người, ôm nhóc con vào văn phòng cô.

Thẩm Điềm vừa vào văn phòng của Thẩm Tiện liền tràn đầy sức sống, chân ngắn đi về phía ghế giám đốc của Thẩm Tiện, lạ lẫm chỉ chỉ ghế dựa, mở miệng nói: "Mommy, Điềm Điềm muốn".

Thẩm Tiện sao có thể không hiểu ý nhóc con, bế nhóc con lên, đặt lên ghế làm việc của bản thân, nhóc con mở to đôi mắt, "Mommy, ghế dựa mềm mềm, Điềm Điềm thích".

Thẩm Tiện cười cười, ngồi xuống sô pha gọt trái cây cho nhóc con, vừa gọt vừa nói: "Ừ, vậy tiểu Thẩm tổng ngồi ở đó chơi đi, mommy chuẩn bị trái cây cho con trước".

Thẩm Tiện sợ nhóc con buồn chán, cố ý mua một con thú bông hình rùa xanh cho nhóc con chơi, bây giờ nhóc con đang ôm bé rùa xanh chơi vui vẻ, nghe Thẩm Tiện gọi mình là tiểu Thẩm tổng, có chút tò mò hỏi: "Mommy, tiểu Thẩm tổng là Điềm Điềm sao?".

Thẩm Tiện nén cười mà trêu ghẹo nhóc con: "Đúng rồi, không phải mommy chỉ có một bảo bảo là Điềm Điềm sao?".

"Tiểu Thẩm tổng nghe hay, Điềm Điềm thích!". Thẩm Điềm chơi đùa bé rùa xanh, cười nói.

"Con nha, sao có thể đáng yêu như vậy?". Thẩm Tiện nói, trái cây trong tay đã gọt xong, đứng dậy ôm nhóc con đi.

Thẩm Điềm ngoan ngoãn ngồi trên sô pha ăn trái cây, Thẩm Tiện thì ngồi xử lý công việc dang dở.

Bên ngoài văn phòng, Viên Trân Trân thì không vui vẻ như vậy, cô không nghĩ đến Thẩm Tiện thật sự có con gái.

Tống Mẫn thấy Viên Trân Trân không vui, an ủi nói: "Trân Trân, không có gì, trên đời có rất nhiều Alpha, cũng không phải chỉ có một mình Thẩm tổng".

"Cậu đừng nói bậy, tớ không có ý gì khác với Thẩm tổng". Viên Trân Trân vội vàng phủ nhận.

Buổi chiều lúc tan làm, Thẩm Tiện chở nhóc con đi đón Lâm Thanh Hàn, sau đó chạy về nhà Phương Tĩnh Lan, Phương Tĩnh Lan còn chưa biết Thẩm Tiện mua xe, thấy Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn tới, vui vẻ cười không khép được miệng.

"Mấy đứa tới sao không nói với mẹ một tiếng, để mẹ mua đồ ăn ngon cho Điềm Điềm". Phương Tĩnh Lan tiếp nhận Điềm Điềm, ôm cháu vào trong ngực nói.

"Không cần đâu mẹ, buổi trưa Điềm Điềm đã ăn một bữa ngon, hơn nữa mẹ làm cái gì ăn cũng ngon". Thẩm Tiện cười nói.

"Mấy ngày không thấy đã biết nịnh nọt, Thanh Hàn cũng đến, mau vào nhà". Phương Tĩnh Lan thấy Lâm Thanh Hàn cũng tới, nụ cười trên khóe miệng càng rõ ràng, điều này làm bà cảm thấy Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn không chừng còn có khả năng.

Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn muốn phụ Phương Tĩnh Lan nấu cơm, nhưng lại bị Phương Tĩnh Lan đuổi ra ngoài, hai người đành ngồi trên sô pha chơi với nhóc con.

Phương Tĩnh Lan xào mấy món cơm nhà, bình thường bà và Thẩm Văn Khang đều chỉ xào một hai món, cũng không phải không có tiền hay tiết kiệm, mà là hai người căn bản ăn không hết, bây giờ cả nhà ngồi ăn với nhau, Phương Tĩnh Lan ăn ngon miệng hơn bình thường không ít.

Thẩm Điềm ăn đến phồng má, Lâm Thanh Hàn sờ sờ bụng của nhóc con, hỏi Thẩm Tiện: "Hồi chiều Điềm Điềm ăn cái gì?".

"Tôi làm trái cây tô cho con ăn, ăn cũng được nửa tô". Thẩm Tiện nhớ tới bộ dạng nhóc con ăn trái cây liền muốn cười, khuôn mặt nhỏ phồng lên, tròn tròn.

Lâm Thanh Hàn xoa xoa đỉnh đầu Thẩm Điềm, dặn dò nói: "Điềm Điềm ăn xong đồ trong chén thì không thể ăn tiếp, nếu không buổi tối sẽ đau bụng".

Thẩm Điềm mở to hai mắt, tiếc nuối nhìn đồ ăn trên bàn, gật gật đầu.

Trẻ con đôi khi không biết no đói, vì thế có rất nhiều lúc ăn căng bụng.

Chờ mấy người Thẩm Tiện cơm nước xong rồi, dọn dẹp sạch sẽ xong đã đến 8 giờ rưỡi, Phương Tĩnh Lan thấy thời gian cũng không còn sớm, dặn dò nói: "Lúc về gọi xe đi, để ý Điềm Điềm".

Thẩm Tiện cười cười, nói với Phương Tĩnh Lan: "Mẹ, con mua xe, còn mở một công ty nhỏ, bây giờ có chuyện gì đều có thể kêu con đưa đón".

Phương Tĩnh Lan trừng lớn đôi mắt, nói con gái bà thay đổi, bây giờ cũng có chút tin tưởng, nhưng nói Thẩm Tiện có thể tự mình mở công ty, mua xe, Phương Tĩnh Lan không thể tin được, bà cho rằng Thẩm Tiện lại khoác lác như xưa, "Thẩm Tiện, đừng nói bậy, Thanh Hàn và cháu gái còn ở đây đâu".

Thẩm Tiện biết Phương Tĩnh Lan đang lo lắng cái gì, giải thích nói: "Mẹ, con nói thật, con đã đưa đón Thanh Hàn và Điềm Điềm mấy hôm rồi, hôm nay Điềm Điềm còn đi công ty với con". Nói xong nựng nựng khuôn mặt nhỏ của nhóc con: "Có phải không tiểu Thẩm tổng? Hôm nay còn ngồi ghế bà chủ".

Thẩm Điềm gật gật đầu, bím tóc nhỏ đung đưa, "Dạ đúng, ghế của mommy dựa rất thoải mái".

Phương Tĩnh Lan vẫn có chút không tin, hỏi Lâm Thanh Hàn: "Thành Hàn, nó nói đều là thật?".

Lâm Thanh Hàn gật đầu, "Mẹ, là thật, xe đang đỗ dưới lầu kìa".

Phương Tĩnh Lan đỏ hốc mắt, kìm nén cảm xúc nói với Thẩm Tiện: "Vậy tụi con đi về nhớ chạy chậm một chút, cũng không còn sớm, mau về đi".

"Dạ, vậy ba mẹ cũng ngủ sớm một chút đi". Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn dắt nhóc con ra cửa.

Gia đình Thẩm Tiện vừa đi, Phương Tĩnh Lan liền nhịn không được mà chảy nước mắt, trước đó bà cho rằng đời này của bà coi như xong rồi, có đứa con gái như Thẩm Tiện, không phải lừa tiền bà thì lừa tiền họ hàng, không chỉ khiến lòng bà khó chịu mà lúc ở trước mặt bạn bè thân thích cũng không dám ngẩng đầu, không nghĩ tới con gái thật sự thay đổi, không chỉ không tiếp tục đòi tiền bà, ngược lại còn cho bà mấy chục ngàn, bây giờ còn có xe có công ty, Phương Tĩnh Lan nói không vui chính là nói láo.

Lúc một nhà ba người ngồi vào xe, Lâm Thanh Hàn mở miệng nói với Thẩm Tiện: "Thẩm Tiện, mẹ chỉ là nhất thời không kịp phản ứng, không phải không tin chị".

Thẩm Tiện nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hàn trong gương, biết em ấy muốn an ủi bản thân, "Tôi hiểu, dù là ai cũng sẽ có phản ứng như vậy, mẹ nghĩ vậy rất bình thường".

Lúc xuống xe thời tiết có hơi lạnh, Thẩm Tiện cởi áo khoác ra, dùng áo khoác bao nhóc con lại, ôm nhóc con vào nhà.

Lâm Thanh Hàn đứng ở một bên thấy hành động của Thẩm Tiện, khóe môi hơi mỉm cười.

Thật ra Thẩm Tiện cũng không nghĩ tới, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà cô đã có rất nhiều tình cảm với nơi này, cô đã xem nơi này là nhà.

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Hàn nghỉ ngơi, người chăm sóc Thẩm Điềm liền biến thành Lâm Thanh Hàn, đã sắp đến buổi trưa, Lâm Thanh Hàn nhìn nhóc con, hỏi: "Điềm Điềm nhớ mommy không?".

Thẩm Điềm đang chơi đồ chơi, ngoan ngoãn trả lời: "Nhớ ~".

"Vậy, lát nữa chúng ta làm cơm xong đi đưa cơm cho mommy được không?". Lâm Thanh Hàn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, nói.

"Dạ, đi tìm mommy chơi".

Lâm Thanh Hàn cầm điện thoại lên, ôm Thẩm Điềm ngồi lên đùi mình, nói: "Tốt, vậy Điềm Điềm nói với mommy đi, chúng ta lát nữa đưa cơm cho mommy".

Nói xong, Lâm Thanh Hàn gọi điện cho Thẩm Tiện, sau khi kết nối thì đưa điện thoại cho Thẩm Điềm, Thẩm Điềm dùng bàn tay mũm mĩm của mình giơ điện thoại lên, "Mommy, mẹ và Điềm Điềm nhớ mommy, mẹ nói muốn đưa cơm cho mommy ~". Thẩm Điềm nói.

Lâm Thanh Hàn bị con gái chọc cười, cô nói nhớ Thẩm Tiện khi nào? Vật nhỏ này còn rất biết nói bậy.

Trong giọng nói Thẩm Tiện mang theo ý cười, "Ừm, vừa lúc mommy đói bụng, mommy chờ Điềm Điềm và Thanh Hàn đưa cơm".

"Dạ dạ, mẹ, mẹ muốn nói chuyện với mommy không?". Thẩm Điềm giơ điện thoại lên, đưa cho Lâm Thanh Hàn.

Lâm Thanh Hàn đành phải tiếp nhận điện thoại, "Thẩm Tiện, Điềm Điềm muốn đi tìm chị, lát nữa tôi đưa cơm trưa cho chị, ừ, lát nữa thấy".

Lâm Thanh Hàn cúp máy xong thì xoa xoa đỉnh đầu Thẩm Điềm, "Không phải là con nhớ mommy sao? Sao còn kéo theo mẹ?".

"Mẹ nhất định cũng nhớ mommy giống Điềm Điềm, Điềm Điềm giúp mẹ nói". Thẩm Điềm có chút tự hào, làm nũng nói với Lâm Thanh Hàn.

"Được rồi, Điềm Điềm nói gì cũng đúng". Lâm Thanh Hàn bất đắc dĩ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, cười nói.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement